Quản Phương Nghi nói:
“Lợi dụng thân phận bối cảnh của hắn, trực tiếp điều động lực lượng của Tống quốc hiệp trợ, dễ dàng hơn nhiều a.
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, ánh mắt lại rơi vào trên tình báo, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Sợ không chỉ là muốn bức hôn, này là muốn hạ ngoan thủ với Thiệu Bình Ba, muốn tiện thể giải quyết Thiệu Bình Ba đi?
Quản Phương Nghi kinh ngạc.
“Giải quyết xong sự tình là được, Thiệu Bình Ba không dễ chọc, hắn cần gì phải gây phiền toái cho mình?
Ngưu Hữu Đạo gõ bàn, cười ha ha nói:
“Chính bởi vì biết Thiệu Bình Ba không dễ chọc, mà hắn vừa ra tay là muốn đắc tội chết Thiệu Bình Ba, bức Thiệu Bình Ba đội mũ xanh... Hắn tìm hiểu qua tình huống của Thiệu Bình Ba, biết thủ đoạn của Thiệu Bình Ba ác độc, sợ là không muốn chờ đến bị động bị trả thù... Đoán chừng là biết không gạt được Thiệu Bình Ba, thẳng thắn lợi dụng lực lượng có thể lợi dụng, nhất tuyệt hậu hoạn!
Đôi mắt của Quản Phương Nghi sáng lấp loé.
“Này là sinh tử giao phong!
“Hỏa Thần Miếu...
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu chà chà.
“Người vừa tới kinh thành Tấn quốc, đã tiện tay bày cục, biến nặng thành nhẹ, không phải người thường a, xem ra ta không tìm sai người. Ha ha, nhìn tư thế ra tay của vị này, chân chính là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Thiệu Bình Ba hậu tri hậu giác, đoán chừng ôm lão bà công chúa trở về là chạy không thoát. Không biết sau khi Thiệu Bình Ba phản ứng lại sẽ làm như thế nào, lần này có trò hay xem rồi!
...
Kinh thành Tấn quốc, trên Nam Lăng Sơn có một Hỏa Thần Miếu to lớn, bình thường khách hành hương nối liền không dứt, bây giờ lại bị quan binh canh gác.
Dưới chân núi, hơn mười kỵ binh hộ vệ hai chiếc xe ngựa đi tới, đám người Giả Vô Quần xuống xe, cùng xuống xe còn có Đại Hành Lệnh Tấn quốc Quách Văn Thượng.
Mọi người đều thường phục xuất hành.
Hôm nay Giả Vô Quần đăng môn bái phóng Quách Văn Thượng, sau một phen tán gẫu, nói muốn nhìn diện mạo của kinh thành Tấn quốc.
Quách Văn Thượng không biết có trò lừa, bị Giả Vô Quần dụ dỗ chủ động đi cùng.
Sau khi xem qua đường phố, Giả Vô Quần muốn đến xem Hỏa Thần Miếu lớn nhất ở trong kinh thành.
Ai biết sau khi đi tới, lại thấy tình cảnh này, Quách Văn Thượng lộ ra thân phận, tự mình tiến lên vặn hỏi tướng lĩnh là chuyện gì xảy ra.
Giả Vô Quần bước chậm đi tới dự thính.
Tướng lĩnh đáp lời, là Lan quý phi và Thất công chúa Thái Thúc Hoan Nhi đang ở trong Hỏa Thần Miếu dâng hương.
Quách Văn Thượng sững sờ, xoay người nhìn Giả Vô Quần nói lời xin lỗi:
“Giả tiên sinh, hôm nay có chút không khéo, ngươi cũng nghe được.
Giả Vô Quần cười mà không nói gì, thời điểm nhìn chung quanh, lén ra hiệu cho Tống sứ Mạch Đức Mãn.
Có Giả Vô Quần ở đây, tinh khí thần của Mạch Đức Mãn tăng cao, nháy mắt liền bày ra tư thế của sứ thần đại biểu một quốc gia, thờ ơ nói:
“Quý phi và công chúa là nữ quyến, chúng ta tự nhiên bất tiện quấy rầy, nhưng coi như là bản sứ đi hoàng cung bái kiến Tấn hoàng bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ bớt chút thời giờ gặp mặt, cũng không có đạo lý tùy ý trục khách. Quách đại nhân, bản sứ đại biểu là mặt mũi của Tống quốc, thân phận Giả tiên sinh tôn quý ngươi cũng biết, ngươi mang chúng ta từ xa đến, tới dưới chân núi lại một câu không khéo, này là muốn chúng ta cút về sao? Chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Tấn quốc?
Giả Vô Quần chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn dưới chân.
Các nước lui tới chú trọng lễ nghi, Quách Văn Thượng hơi lúng túng, dẫn khách nhân đến du ngoạn, kết quả đến chân núi lại dẫn về đích xác không thích hợp, đừng nói lễ nghi bang giao giữa nước và nước, coi như là bách tính phổ thông cũng không có đạo lý đãi khách như vậy.
Mà hắn có thể đến cũng là có nguyên nhân, Giả Vô Quần xuất hiện ở quân doanh Vệ quốc chạm mặt sứ đoàn Tống quốc đã gây nên Tấn quốc cảnh giác.
“Ẩn tướng" này không thích lộ diện đột nhiên chạy đến chiến trường, lại đột nhiên đến Tấn quốc, cũng không biết Tống quốc có dự định gì nữa.
Nói chung bây giờ, chiến sự đã đánh tới mức độ này, Tấn quốc không hy vọng có quá nhiều lực lượng tu sĩ của nước khác can dự, bằng không đối với Tấn quốc tiêu hao quá lớn, Tấn quốc không muốn nhìn thấy.
Người đến trình độ giống như Quách Văn Thượng, du ngoạn làm sao để ở trong lòng, đi chơi cũng là có mục đích.
Dẫn Giả Vô Quần đến, chưa vào Hỏa Thần Miếu liền dẫn đối phương trở về, đích xác không quá thích hợp.
Bất quá nụ cười trên mặt Quách Văn Thượng không thay đổi, hai tay nhấn nhấn.
“Mạch đại nhân, hiểu lầm, người sáng mắt không nói tiếng lóng, sự tình Thất công chúa các ngươi hẳn cũng đã nghe nói, thời điểm này tùy tiện gặp không quá thích hợp, ta chỉ là có chút lo lắng mà thôi, phải bắt chuyện trước một chút. Bình tĩnh đừng nóng!
Hắn xoay người kéo tướng lĩnh đến một bên, thì thầm gì đó.
Sau đó chỉ thấy tướng lĩnh cấp tốc rời đi, một đường chạy vội lên núi thông báo.
Mạch Đức Mãn lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Giả Vô Quần, trong lòng âm thầm chà chà, phát hiện vị ẩn tướng này quả nhiên bất phàm, từ khi quyết định gặp Thất công chúa, sau đó là Hỏa Thần Miếu, Quách Văn Thượng… lời dẫn có thể nói một đường tiện tay chôn xuống, một đường ở trong tính toán.
Thất công chúa không xuất cung bị dụ ra khỏi cung, ra khỏi cung cũng khó gặp được, lại kéo Quách Văn Thượng vào, nếu như không có Quách Văn Thượng, ngày hôm nay sợ là ngay cả lên núi cũng khó.
Sự tình nói khó cũng khó, nói dễ cũng không dễ, ở trong tay ẩn tướng có thể nói bình thường hóa giải.
Tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Giả Vô Quần, hắn phát hiện vị ẩn tướng này không tới làm đại sứ có chút đáng tiếc.
Trong Hỏa Thần Miếu vắng ngắt, khói hương lượn lờ, bốn phía là thị vệ đề phòng.
Chủ điện, Lan quý phi và nữ nhi Thái Thúc Hoan Nhi quỳ gối ở dưới tượng Hỏa Thần cầu xin, hai mẹ con khuôn mặt thành kính, dung mạo đều như hoa như ngọc.
Tướng lĩnh đến cửa chủ điện, bị thái giám đợi ở ngoài cửa đưa tay ngăn cản.
Tướng lĩnh nhìn vào trong, phát hiện hai người kia đang cầu xin, đích xác không thích hợp quấy rầy, nên cùng thái giám thì thầm vài câu.
Thái giám khẽ gật đầu, nhấn tay, ra hiệu chờ đợi.
Hai mẹ con cầu xin xong đứng dậy, Lan quý phi vẫy tay ra hiệu, lập tức có cung nữ dâng kim phiếu của Thiên Hạ Tiền Trang cho Miếu Chủ.
“Hai mẹ con ta lên núi, hưng sư động chúng, quấy rầy quý miếu, một chút tiền nhan đèn xem như bảy tỏ tâm ý.
Lan quý phi ra hiệu Miếu Chủ nhận lấy.
“Quý phi nương nương nói quá lời.
Miếu Chủ nhận kim phiếu, hành lễ cảm ơn Lan quý phi, lại nhìn Thái Thúc Hoan Nhi hành lễ, bất quá hành lễ xong lại nói.
“Nhìn khí sắc của công chúa, nên xa người ầm ĩ, gần người thanh tịnh, mới có thể tâm thanh thần an tách ra vận rủi!
Mặc kệ hoàng thất hay bình dân, đối với những thuyết pháp mê tín này đều mang mấy phần kính sợ, bằng không sẽ không có Hỏa Thần Miếu tồn tại, hai mẹ con cũng sẽ không tới nơi này. Đặc biệt là Miếu Chủ, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ cho người ta một loại sắc thái mê ly.
Miếu Chủ đột nhiên nói ra lời này, dường như đánh trúng cái gì, Lan quý phi vốn muốn xoay người rời đi lập tức dừng lại, thỉnh giáo nói:
“Xin hỏi Miếu Chủ, như thế nào là xa người ầm ĩ, gần người thanh tịnh?
Trong mắt hơi có chờ mong, trong lòng nàng đau khổ thực không chỗ có thể nói, vốn tưởng rằng nữ nhi là hòn ngọc quý trên tay bệ hạ, tương lai nhất định có thể gả cho hảo lang quân, nữ nhi có thể được hạnh phúc, sau khi mình tuổi già phai sắc cũng có thể có chỗ dựa vào, ai biết bệ hạ tuyệt tình, để nữ nhi ủy thân cho Trần Trường Công.
Cần biết nàng cũng bất quá mới ba mươi, Trần Trường Công đã hơn năm mươi, nhưng muốn cưới nữ nhi của nàng, để một người hơn năm mươi tuổi gọi nàng là mẹ? Này để nàng làm sao có thể tiếp nhận?
Nàng cũng khóc cầu Thái Thúc Hùng, kia là nữ nhi ngươi thương yêu nhất, sao ngươi có thể nhẫn tâm?
Thế nhưng vô dụng, một câu nói không cẩn thận, còn rước lấy Thái Thúc Hùng tức giận. Nàng cũng biết, việc quan hệ quốc gia đại sự, đám nam nhân ngươi lừa ta gạt, khuấy lên phong vân, phụ nhân như nàng ở trong đó giống như một chiếc lá, theo gió lên xuống, nói cái gì cũng vô dụng, cuối cùng không thể không từ bỏ.