Dưới quy tắc như vậy, thử hỏi có môn phái nào tùy tiện đảm bảo cho người ta sao? Không có giao tình tương đương sẽ không ai đồng ý cái việc tự gây phiền toái cho mình này, bằng lòng hết lòng quan tâm giúp đỡ cho người mình tiến cử và đảm bảo này, chỉ cần hơi tự giác một chút thì đều sẽ đưa trước mười vạn kim tệ cho người ta, không thể để người ta đảm bảo giúp mình rồi mà phải gánh nguy hiểm đúng không nào? Tiền này hoặc là coi như tiền mình đưa cho người ta để đảm bảo, sau khi đến hạn thông qua rồi thì sẽ trả lại cho người, hoặc ngươi cũng đừng mong được trả lại, trực tiếp coi như tiền biếu nhờ người ta làm việc giúp ngươi.
Nói đến mức này, Ngưu Hữu Đạo há còn không hiểu ý nàng ta.
Tán tu thực sự là một quần thể khó xử nhất của giới tu hành. Ngươi muốn gia nhập môn phái khác? Môn phái bình thường một chút xuất phát từ việc bảo vệ bản thân không thể nào tùy tiện nhận mấy người ngoài linh tinh lộn xộn vào cửa, trừ phi người này thực sự có lợi cho môn phái. Còn những người thực lực đáng gờm một chút thì ai lại đi tìm môn phái để ước thúc mình?
Mấu chốt của vấn đề là, các môn phái tu hành xuất phát từ duy trì lợi ích bản thân, thông qua quy tắc mà liên minh giới tu hành “Phiêu Miễu các” này đặt ra, nói cho đẹp đẽ là vì cuộc sống bình thường đề phòng nhiễu loạn bách tính thế lục, để đề phòng tu sĩ tranh lợi với dân không cho phép bất kỳ tu sĩ nào trực tiếp hoặc gián tiếp kinh thương, phát hiện kẻ nào nghiêm trị kẻ đó, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ.
Quy tắc này trông thì công bằng với tất cả các tu sĩ, nhưng thật ra vì chịu ảnh hưởng về các phương diện nên con đường tài lộ của tán du gần như bị chặt đứt.
Ngươi muốn lén lút kinh thương? Kinh thương là chuyện phải đối diện rất nhiều người, đi kèm với nói là cạnh tranh. Ở cái thời tu sĩ quyết định cả thiên hạ này, rất dễ lộ ra người sau lưng ngươi. Vì không có tán tu nào chịu được hậu quả này, nên trên cơ bản là bị chặt đứt tài lộ.
Cho dù là chọn hình thức làm pháp sư tùy tùng chuyên nghiệp thì trên cơ bản là mảng nghề nghiệp này đã bị quần thể thế lực của các môn phái lũng đoạn, tán tu phổ thông không thể chen chân vào được. Ví dụ như nếu Thiên Ngọc Môn sau lưng tạo áp lực một chút, Phượng Lăng Ba có thể chiêu mộ tán tu sao?
Làm pháp sư tùy tùng cho người có tiền cũng là một hướng, nhưng có gia tộc giàu có nào không bị một thế lực chính thức nào đó áp chế chứ? Bên trên không đồng ý, có gia đình giàu có nào dám đối nghịch? Muốn bị tịch thu tài sản giết cả nhà thì làm.
Vì vậy, khắp thiên hạ, trên căn bản tán tu không có nhiều tiền lắm.
Đúng là giới tu hành cho phép kinh thương, nhưng vẫn có quy tắc hạn chế, với cái mỹ danh là đảm bảo giao dịch công bằng, đảm bảo lợi ích của người mua!
Đảm bảo thế nào? Không cho thương gia không bị ràng buộc mở cửa hàng!
Thương gia không bị ràng buộc là sao? Chính là các thương gia muốn mở cửa hàng nhất định phải chịu ràng buộc về năng lực. Ngươi bán hàng giả, khách hàng quay lại phản ánh lại chẳng có ai thì không được, đến lúc ấy, người mua biết tìm ai để đòi công bằng? Vì thế, phải lấy danh nghĩa môn phái mới có thể mở cửa hàng, một khi xảy ra chuyện, hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được. Ngươi chạy rồi, môn phái sau lưng ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm, ai bảo môn phái này dạy dỗ ra được một đệ tử lừa người ta như thế? Môn phái ngươi không chịu trách nhiệm thì ai chịu?
Nói vậy cũng hợp tình hợp lý mà, không ai có thể phản đối được, nên quyền mở cửa hàng buôn bán của tán tu đã bị tước đoạt trắng trợn.
Đương nhiên, dù thế lực của liên minh thế giới tu chân lớn hơn nữa cũng không thể quản được ngươi trốn ở cái xó xỉnh nào đó lén lút buôn bán.
Nhưng mà, giao dịch lén lút mà xảy ra bất kỳ chuyện gì, sẽ không bên nào được bất kỳ ai bảo vệ, hai bên mua bán đều phải tự mình chịu trách nhiệm.
Nhưng liệu có mấy khách hàng rảnh rỗi mò mẫm trốn tới nơi nào đó lén lút mua bán chứ? Đại đa số vẫn hy vọng tới nơi bao la đủ loại mặt hàng như Trích Tinh thành mua hàng.
Cũng có không ít vụ mua bán lén lút ở Trích Tinh thành, nhưng cùng mua một thứ, giá tiền cũng như thế, có ai không tới cửa hàng có độ đảm bảo cao hơn mua đâu? Vì thế, ngươi chỉ có thể ra giá thật rẻ mới có khả năng có người mua.
Nhưng vẫn là câu nói đó, mua bán lén lút không được bảo vệ. Vậy ngươi sẽ phải chấp nhận một tình huống nguy hiểm. Hai bên mua bán, nếu có bên nào cảm thấy mình chắc thắng, rất có thể sẽ chơi bẩn. Ta thấy mình giết ngươi được thì cần gì trả tiền cho ngươi? Hoặc biết ngươi mang tiền theo bên người, ta có thể giết được ngươi thì cần gì phải đưa đồ cho ngươi? Cướp được tiền của ngươi rồi, đồ vẫn còn trong tay vẫn có thể bán được cho người khác.
Người bị dồn đến đường cùng vốn dễ tiến tới cực đoan, đặc biệt là với tán tu.
Có thể nói vì vòng tuần hoàn ác tính luẩn quẩn này mà danh tiếng của tán tu càng ngày càng xấu, các quy định vớ vẩn được đưa ra cũng càng ngày càng hợp lý hợp tình, cũng càng ngày càng khó xóa đi.
Còn có một trường hợp oan gia nữa, đồ này môn phái ta bán, sao tán tu ngươi bán rẻ thế? Bảo ta làm ăn thế nào? Ngược lại, ngươi giao dịch không được bảo vệ, có người che giấu thân phận tới đây xử ngươi cũng là bình thường thôi.
Bị đủ loại hạn chế, các tán tu hoặc là nhắm mắt đi làm việc trái pháp luật, bị phát hiện sẽ chết. Hoặc là chỉ có thể đi hái một số thứ linh thảo ở những nơi hung hiểm người thường không hái được, hoặc đi tìm vận may trên hải đảo. Phàm là nơi người thường có thể đến, khả năng kiếm được tiền của họ không lớn.
Lại một vòng tuần hoàn ác tính, là một tu sĩ, ngươi dốc quá nhiều tinh lực để kiếm tiền, nào có lúc nào tu luyện được? Đương nhiên sẽ kém đệ tử tu hành trong môn phái.
Đủ nguyên nhân, đủ lý do, thử hỏi có tán tu nào không hy vọng trở thành người trong môn phái?
Muốn khai tông lập phái cũng không dễ. Phải đáp ứng một đống tiêu chuẩn điều kiện, chỉ nội ba mươi nhiệm vụ chứng minh thực lực đã có thể loại cả đống người, đến khi phải tìm những môn phái khác dẫn tiến cũng có thể loại thêm một loạt người nữa. Cuối cùng, người có thể khai tông lập phái cũng rất ít.
Quy củ thế này, Ngưu Hữu Đạo không thể không thở dài, chỉ cảm thấy giới tu sĩ thực quá thiếu đạo đức mà. Một đám tán tu vốn đã khổ lắm rồi, ngươi còn đưa ra ba mươi nhiệm vụ cho một đám tán tu liều mạng tiêu diệt “tà ma ngoại đạo” trên bảng cho ngươi. Đoán chừng có không ít người bất mãn!
Thực là biết đẩy việc khổ cho người khác làm mà, không những không mất tiền công, còn có người tích cực chủ động đi làm cho ngươi nữa.
Mà ở một mức độ nào đó, người vượt qua được cửa nhập môn lại có thể ngồi đó hưởng lợi ích mà tán tu vất vả kiếm ra, thanh thản kinh doanh kiếm tài nguyên tu luyện.
Đối với chuyện này, Ngưu Hữu Đạo không thể đồng tình.
Hắn hiểu rõ, thứ mà tất cả mọi người đều cần đương nhiên sẽ trở nên khan hiếm, cũng sẽ thành ra tình huống sư nhiều thịt ít, không một ai có thể thay đổi. Luôn có người muốn giữ nhiều tài nguyên hơn. Sẽ không có ai chắp tay dâng tài nguyên cho người khác, dù là có cũng là số ít, không thay đổi được hoàn cảnh.
Mà Hắc Mẫu Đơn cung kính tới tìm mình như thế đơn giản chỉ là vì muốn tấm vé vào cửa kia thôi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta có thể giúp ngươi?”
Hắc Mẫu Đơn định nói là thấy ngươi trẻ như vậy đã có tùy tùng bên cạnh, vừa đến đã ở nơi đắt tiền như thế, sau lưng không có thế lực mới lạ, kẻ ngu cũng nhìn ra được. Nhưng đương nhiên nàng ta sẽ không nói vậy. “Đạo gia khí thế bất phàm, vừa nhìn đã thấy chính là người có thể giúp ta.”
Ngưu Hữu Đạo buồn cười, hỏi: “Ở đây không ít khách mời, vì sao lại chọn ta?”