Ngưu Hữu Đạo cầm“Dị Thú Lục” lật lật, khi lật đến ảnh Kim vương hùng thì đưa cho Viên Phương: “Ngươi xem một chút đi.”
Xem cái gì? Viên Phương nghi hoặc, cầm xem, hai mắt khẽ sững sờ.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu Hắc Mẫu Đơn ngồi đối diện đồng thời hỏi: “Hắc Mẫu Đơn là ngoại hiệu à?”
Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình rồi, Hắc Mẫu Đơn mừng rỡ, quy củ ngồi ở đối diện, gật đầu cười nói: “Là ngoại hiệu, cũng là tên thật. Từ nhỏ không biết phụ mẫu mình là ai, từ lúc có trí nhớ đã biết mình luôn lang thang đầu đường xó chợ, từ nhỏ đã đen, bị người ta gọi là Hắc nha đầu, về sau gặp được sư phụ nên được gọi là Hắc Mẫu Đơn.”
Ngưu Hữu Đạo à một tiếng, hỏi: “Lệnh sư là cao nhân môn nào phái nào?”
Hắc Mẫu Đơn: “Tán tu không môn không phái, trong một lần mang theo ta ra biển thu thập linh thảo gặp cướp nên bị giết, ta trốn xuống biển nên may mắn tránh thoát một kiếp.”
Ngưu Hữu Đạo hất cằm: “Cô một thân một mình?”
Hắc Mẫu Đơn: “Trước kia có mắt không tròng, từng ở cùng một nam nhân, về sau tên khốn đó muốn trèo cành cao nên đá lão nương. Giờ ở chung với mấy huynh đệ chung chí hướng cùng xông xáo.”
Ý thức được trong giọng nói của mình mang theo hận ý, nàng nâng chén mời rượu để che giấu.
Ngưu Hữu Đạo bồi uống một chén, đồng thời liếc mắt nhìn Viên Phương, phát hiện sắc mặt Viên Phương không bình thường, âm thầm buồn cười.
Hắc Mẫu Đơn đặt chén rượu xuống, ra hiệu một bàn thức ăn: “Tiên sinh thử một chút có hợp khẩu vị không.” Đồng thời đứng dậy, ngồi ở cạnh Ngưu Hữu Đạo để tiện giúp rót rượu.
Ngưu Hữu Đạo nâng đũa thử vài miếng, lại hỏi: “Cô tu vi gì, mấy huynh đệ ngoài kia của cô tu vi gì?”
“Tu vi đã đến Trúc Cơ kỳ, nếu không cũng không dám tìm tiên sinh.” Hắc Mẫu Đơn cầm ấm rót đầy ly rượu cho hắn, thử hỏi một tiếng: “Vẫn chưa biết tôn tính đại danh tiên sinh.”
“Hiên Viên Đạo.” Ngưu Hữu Đạo cười giới thiệu mình, vừa chỉ chỉ Viên Phương sắc mặt khó coi: “Hắn tên Kim Uy.”
Chọc phải kẻ thù Tống gia, đặc biệt là giết Yến sứ Tống Long, hài người đều sửa lại tên tuổi với bên ngoài. Viên Phương căn bản không có tên chính thức, trước kia ở Nam Sơn tự đều gọi lão là Tiểu Kim, tên Kim Uy là Viên Phương tự đặt. Viên Phương cảm thấy tên của Viên Cương rất kiên cường cho nên cho rằng tên của mình cũng không thể kém, thế là chọn tên Kim Uy.
Hắc Mẫu Đơn cười nói: “Vừa nãy nghe Kim Uy đại ca gọi tiên sinh là Đạo gia, hóa ra là do nguyên nhân vày. Vậy sau này ta cũng gọi tiên sinh là Đạo gia nhé. Không biết Đạo gia là cao nhân môn nào phái nào?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Giống như cô, cũng là tán tu.”
Hắc Mẫu Đơn biến sắc, thần sắc có vẻ thư giãn hơn, cười nói: “Không thể nào.”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái nói: “Vì sao không thể nào?”
Hắc Mẫu Đơn: “Tán tu muốn kiếm được tiền không dễ, có thể bỏ được mười kim tệ một ngày ở khách sạn Yêu Nguyệt, hơn nữa trông Đạo gia tuổi trẻ tiêu sái, bên người còn mang theo tùy tùng...” Mắt nhìn Viên Phương, lắc đầu.
Còn Viên Phương đã khép “Dị Thú Lục” lại ngồi một bên, cầm chén rượu ngang đầu khó chịu uống một ngụm.
Giờ hắn ta mới biết mình là thứ không ít người muốn giết muốn chém, mới biết lông tóc của mình được người trong giới tu hành coi là bảo vật, có thể dùng để bện thành nhuyễn giáp phòng ngự đao thương không thể đâm được, trước kia mình còn dám để lộ ra bộ lông, nghĩ lại mà sợ đến mức mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn hắn ta, trong lòng biết rõ nhưng lại cười nói với Hắc Mẫu Đơn: “Chẳng lẽ cô không phải tán tu sao?”
Hắc Mẫu Đơn biết hắn đang ám chỉ không phải mình cũng bỏ ra mười kim tệ vào ở đây sao: “Không giống nhau, ta bỏ tiền vào đây là vì muốn tìm Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo hứng thú nói: “Tìm ta làm gì?”
Hắc Mẫu Đơn không tin nếu hắn thật sự không biết làm gì sao lại sai sử nàng như vậy. Nàng âm thầm tự cỗ vũ bản thân, cuối cùng nói ra ý đồ: “Ta muốn sáng lập một môn phái, thoát khỏi thân phận tán tu này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đây là chuyện tốt, nhưng liên quan gì đến ta?”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Chắc hẳn Đạo gia phải biết điều kiện sáng lập môn phái, không phải chúng ta nói mình không phải tán tu thì không phải tán tu, cũng không phải chúng ta nói mình là môn phái chính là một môn phái.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đầu tiên môn phái này phải được giới tu hành tán thành mới có thể khai tông lập phái. Nhưng cũng không thể được từng người một tán thành, chỉ cần được chín vị cao thủ Nguyên Anh kỳ đức cao vọng trọng mà giới tu hành công nhận làm người làm chứng, chẳng hạn chủ nhân đằng sau Trích Tinh thành này là một, chỉ khi lấy được lý tên làm chứng của chín người này mới có tư cách khai tông lập phái! Mà muốn có được chứng nhận này cần phải chứng minh mình có thực lực và tài lực để khai tông lập phái, còn cần được sự đảm bảo và tiến cử của các môn phái khác, không biết ta nói đúng hay không?”
Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Lời Đạo gia hoàn toàn chính xác. Chúng ta không phải cao thủ mười thứ hạng đầu của Đan bảng, không có uy vọng mọi người trong thiên hạ công nhận, không thể nào trực tiếp có được ký tên làm chứng, chỉ có thể đi con đường bình thường.”
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Vậy không biết các ngươi đã thỏa mãn được điều kiện nào?”
Hắc Mẫu Đơn: “Thực lực chúng ta đã tự chứng minh rồi, ba mươi nhiệm vụ trên bảng tà ma ngoại đạo chúng ta đã hoàn thành, hiện tại còn thiếu tài lực vào tiến cử của môn phái.”
Cái gọi là bảng tà ma ngoại đạo Ngưu Hữu Đạo biết, chính là chỉ một vài người phá hỏng quy cũ giới tu hành hoặc là những kẻ làm chuyện xấu khiến nhiều người công phẫn, những kẻ này sẽ được những tu sĩ cùng tụ tập dán bảng thông báo ở những nơi giống như Trích Tinh thành, cổ vũ tu sĩ thiên hạ đi diệt trừ để bảo vệ quy tắc giới tu hành.
Người muốn sáng lập môn phái, ngươi không thể nói ngươi có thực lực tức là có thực lực, phải chứng minh bản thân. Ngươi muốn khai tông lập phái trong giới tu hành đầu tiên phải chứng minh được mình bằng lòng đi bảo vệ quy tắc giới tu hành.
Đấy, trên bảng có một đống tên người xấu, ngươi xem mà làm đi.
Cũng chẳng ai miễn cưỡng ngươi, ngươi cảm thấy ai dễ giải quyết thì ngươi đi giải quyết kẻ đó.
Tóm lại ba mươi nhiệm vụ, xử lý hai mươi, còn mười kẻ xấu còn lại thì tìm được tung tích báo cáo địa điểm chúng ẩn nấp cũng được, người dán thông báo sẽ thông báo cho kẻ thù tương ứng với những kẻ xấu kia đi giải quyết. Đương nhiên, ngươi bằng lòng cùng lúc giải quyết sạch cả ba mươi tên càng tốt, chắc chắn cũng được coi như ngươi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngưu Hữu Đạo chậc chậc hai tiếng nói: “Hoàn thành ba mươi nhiệm vụ, không dễ dàng, không dễ dàng.” Ngẫm cũng biết không dễ dàng gì, nguy hiểm không nói đến mà còn rất tốn thời gian và tinh lực. Những người này vì muốn thoát khỏi thân phận tán tu mà cũng đủ liều mạng đấy.
Thần thái của Hắc Mẫu Đơn có vẻ chán nản: “Để hoàn thành ba mươi nhiệm vụ này, các huynh đệ của ta đã chết mười người, giờ chỉ còn sót lại mấy người bọn ta. Trả cái giá lớn như vậy, dù sao cũng phải cho người đã chết và người còn sống một công đạo.”
Ngưu Hữu Đạo nâng chén bên môi, chậm rãi nói: “Nói vậy tức là những phương diện khác có khó khăn?”
Hắc Mẫu Đơn nhìn về phía hắn trong ánh mắt mang theo chờ mong: “Phương diện chứng minh tài chính, phí tổn xin phép cơ bản một vạn kim tệ chúng ta có thể nghĩ cách, trước mắt còn thiếu một môn phái tiến cử, còn cả mười vạn kim tệ tiền phạt chúng ta không bỏ ra nổi.”
Thực ra mười vạn kim tệ tiền phạt không phải là của môn phái xin phép mà là của môn phái đảm bảo và tiến cử. Trong giới tu hành, khai tông lập phái là một chuyện rất nghiêm túc, không phải là trò đùa, không phải ngươi muốn chơi thì chơi, muốn không chơi thì có thể không chơi, cho nên không thể tùy tiện giúp người ta đảm bảo.
Nếu đã tiến cử và đảm bảo thì phải có trách nhiệm. Trong ba năm vừa xây dựng môn phái không được có người rút khỏi môn phái, có vấn đề gì giải quyết nội bộ. Ý nghĩa đại khái là một môn phái ngay cả năng lực tự quản lý cơ bản cũng không có, ngươi sáng lập môn phái làm gì? Sáng lập để chơi à?
Nếu xảy ra những chuyện này môn phái coi như động giải tán, không còn có tư cách môn phái, còn người bảo đảm thì phải giao nạp mười vạn kim tệ tiền phạt cho Phiêu Miễu Các. “Phiêu Miễu Các” này không phải địa danh hay tên vật mà nói trắng ra là một tổ chức đại diện cho giới tu hành giữ gìn quy tắc cho giới tu hành.