“Lần này trong lúc Chung lão bế quan, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện tiếp cận Quy Miên Các, bất kỳ người nào cũng không được quấy nhiễu Chung lão bế quan, người trái lệnh, lấy môn quy nghiêm trị!
Mọi người trầm mặc, vẻ mặt nghiêm túc, kể cả hai vị Thái Thượng trưởng lão khác cũng lĩnh mệnh.
“Vâng!
Cung Lâm Sách nhìn về phía Chung Cốc Tử.
“Chung sư bá, ngài xem ngài còn có gì phân phó không?
Chung Cốc Tử chậm rãi mở hai mắt ra, giọng điệu tang thương nói:
“Thọ có thiên thời, không thể chống cự, vội vã trăm năm trong nháy mắt đã qua, chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, ân ân oán oán, thị thị phi phi, ai đúng ai sai, nghiệp chướng đều quy thành hư vô, làm sao còn có gì phân phó. Hai vị sư đệ, ta có khả năng không qua nổi năm nay, trước tiên cáo biệt một tiếng, tự bảo trọng!
Sắc mặt Xuân Tín Lương và Đồ Khoái bi ai, đều cúi đầu.
“Sư huynh bảo trọng!
Hai người là chân tâm đau buồn, qua không được bao năm, hai người cũng sẽ đi tới một bước này, có cảm giác thỏ tử hồ bi.
Cự An ở ngoài cửa âm thầm rơi lệ.
Chung Cốc Tử:
“Chưởng môn lưu lại, người khác đi đi.
“Vâng!
Chư vị trưởng lão đứng dậy, cung kính chắp tay, từng bước một lùi về phía sau rời đi.
Xuân Tín Lương và Đồ Khoái lưu luyến không rời, Chung Cốc Tử nói:
“Đi đi!
Mọi người lục tục rời đi, Chung Cốc Tử nhìn Cung Lâm Sách khẽ gật đầu.
Cung Lâm Sách liếc nhìn ngoài cửa, đến gần bên người Chung Cốc Tử, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:
“Sư bá yên tâm, hết thảy đều an bài thỏa đáng.
Chung Cốc Tử cũng thấp giọng nói.
“Ta lấy thân thử nghiệm trước, xem có thể thành công hay không, cần thời gian lại như thế nào, sau khi có kinh nghiệm, sẽ để chưởng môn tham khảo!
“Làm phiền sư bá!
Cung Lâm Sách khẽ gật đầu, này là hắn cực kỳ cần, tuy hắn có Vô Lượng Quả, nhưng toàn bộ Tử Kim Động không có bất kỳ người nào có kinh nghiệm sử dụng Vô Lượng Quả, không biết sử dụng vật này đột phá cần bao nhiêu thời gian, này đối với hắn mà nói, là cực kỳ trọng yếu.
Tử Kim Động không thể một ngày vô chủ, hắn là chưởng môn Tử Kim Động, không thích hợp biến mất quá lâu, lại đang ở thời buổi rối loạn, cho nên nắm giữ được thời gian đại khái vô cùng trọng yếu, có thời gian cụ thể hắn mới có thể quy hoạch rõ ràng.
Chung Cốc Tử:
“Đi đi.
Cung Lâm Sách lùi về sau, chắp tay hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Ra đại môn, phất tay ra hiệu, bên ngoài lập tức có đệ tử nối đuôi nhau đi vào, có thì khiêng thùng nước, có thì nâng hộp linh đan.
Lần này đại bế quan, Chung Cốc Tử sẽ không dùng ẩm thực ngoại giới, cơ hồ triệt để thiến vào trạng thái Tịch Cốc.
Đợi đệ tử đưa đồ vật vào đi ra hết, Cung Lâm Sách ra lệnh một tiếng.
“Phong ấn!
Cọt kẹt!
Đại môn dày nặng của Quy Miên Các đóng lại, dán giấy niêm phong.
Sau đó Cung Lâm Sách suất lĩnh mọi người đứng chỉnh tề, chắp tay bái ba cái!
Tất cả xong xuôi, bên ngoài tăng mạnh thủ vệ, phòng ngừa có người quấy rầy Chung Cốc Tử.
Mà Cung Lâm Sách mới vừa cùng mọi người đi tới dưới ngọn núi, liền có thư khẩn cấp đưa đến trong tay Doãn Dĩ Đức, Doãn Dĩ Đức xem xong, nhìn Cung Lâm Sách bẩm báo:
“Chưởng môn, bên Nam Châu truyền đến tin tức trao đổi với Thương Triêu Tông, Thương Triêu Tông đưa ra yêu cầu quá đáng!
Cung Lâm Sách mặt không hề cảm xúc.
“Nói!
Doãn Dĩ Đức:
“Nguyên trưởng lão báo, Thương Triêu Tông muốn lưu người của Thảo Lư biệt viện ở Nam Châu, cũng yêu cầu trả lại phi cầm cho Thảo Lư biệt viện!
Phó Quân Nhượng cả giận nói:
“Mở cái chuyện cười gì? Này là sự tình đã nói với Ngưu Hữu Đạo khi còn sống, bây giờ Thảo Lư biệt viện đổi ý là có ý tứ gì? Những phi cầm cỡ lớn kia là bọn hắn lập xuống chứng từ biếu tặng, bây giờ muốn đòi về, lẽ nào có lý đó, sớm biết như vậy, liền không nên để bọn hắn sống sót rời Tử Kim Động!
Cung Lâm Sách hỏi:
“Còn nữa không?
Doãn Dĩ Đức gật đầu:
“Còn, Nguyên trưởng lão phát hiện người của Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn đã đến phủ thành Nam Châu, dường như muốn nhân cơ hội đào góc tường của Tử Kim Động chúng ta. Mặt khác, trước đó Thương Triêu Tông truyền đạt quân lệnh, nhân mã Nam Châu đã bày ra trạng thái điều động dị thường, mà nhân mã bên Kim Châu cũng có điều động.
“Nhìn trạng thái hai người liên động, có hai loại khả năng. Một trong số đó, là Thương Triêu Tông bày ra trạng thái không tiếc giá lớn, chỉ cần Tử Kim Động ta dám động hắn, một khi Nam Châu có biến, nhân mã Nam Châu có khả năng khẩn cấp lui về Kim Châu, nhân mã Kim Châu sẽ làm chuẩn bị tiếp ứng. Thứ hai, nhân mã hai châu dường như có khả năng liên thủ tấn công Quang Châu, chưởng môn Đại Thiền Sơn Hoàng Liệt rất căng thẳng, đã khẩn cấp đi phủ thành Nam Châu, gặp mặt Nguyên trưởng lão.
Mạc Linh Tuyết cười gằn:
“Thương Triêu Tông khá lắm, thật cho rằng không dám giết hắn sao? Chưởng môn, theo ý ta, nên nhanh chóng phái người đi, trực tiếp tiêu diệt tất cả người của Thảo Lư biệt viện, người Thảo Lư biệt viện không còn, ta xem hắn còn cùng ai bàn điều kiện!
Cung Lâm Sách liếc chéo nói:
“Nếu Thương Triêu Tông thật không tiếc tất cả thì làm sao xử lý? Giết hắn? E là Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn đang ước gì chúng ta làm như vậy. Sau khi giết hắn thì sao đây? Kim Châu kia trên danh nghĩa là của chúng ta, trên thực tế là do Ngưu trưởng lão khi còn sống chưởng khống, nhân vật chủ yếu không ở trong tay chúng ta khống chế, một khi giết Thương Triêu Tông, gây nên Nam Châu binh biến, cùng nhân mã Kim Châu liên hợp, lại tấn công Quang Châu mà nói, Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn sẽ rất vui vẻ, tất nhiên khuynh lực chống đỡ, ngươi biết kia là hậu quả gì không?
“Trong nháy mắt, Nam Châu không còn, Kim Châu không còn, Quang Châu cũng mất. Ngươi hẳn phải biết tầm quan trọng của nhân mã Thương hệ đối với chúng ta, đây là then chốt để chúng ta nắm giữ quyền lên tiếng ở Yên quốc, ném mất ba châu, lại mất đi quyền lên tiếng ở Yên quốc, ngươi cảm thấy có lợi sao?
Mạc Linh Tuyết bị hỏi không còn gì để nói.
Cung Lâm Sách nói.
“Thông báo Nguyên trưởng lão, đàm phán tiếp!
Đàm đến đàm đi, đàm không ra cái gì, bên Tử Kim Động có "nội gian" như Cung Lâm Sách chưởng khống đại cục phối hợp, kết quả có thể tưởng tượng được.
...
Dưới Tây Bình Quan, một chi nhân mã Tấn quốc lao đến, thông đạo tiếp tế của Tây Bình Quan rốt cục bị đại quân Tấn quốc mở ra!
“Thường tướng quân!
“Doãn tướng quân cực khổ rồi!
Doãn Trừ và Thường tướng quân từ Tấn quốc đến cười ha ha, cao hứng ôm nhau.
Hai người buông ra, Thường tướng quân lôi kéo cánh tay Doãn Trừ, chỉ vật tư tiếp tế cuồn cuộn ở phía sau.
“Doãn tướng quân mời xem, Tấn quốc ta tỉ mỉ chế tạo hai mươi vạn cường cung, ba triệu lợi tiễn, còn có hai mươi vạn con cháu Tấn quốc, ta đưa tới cho ngươi rồi! Đến tiếp sau ta còn muốn đưa tới cho ngươi 1 vạn xe lương thực!
“Được được được!
Doãn Trừ cao hứng đến chảy nước mắt, chỉ có hắn mới rõ ràng, đối mặt quân Tần cường công, một mình hắn thủ ở chỗ này khổ như thế nào.
Thường tướng quân vỗ lưng hắn.
“Không vội cao hứng, còn có, mời xem! Ta vì ngươi mang đến hơn năm ngàn tu sĩ của Tấn quốc, trợ giúp tướng quân một chút sức lực!
Doãn Trừ cả kinh.
“Bây giờ tu sĩ Tấn quốc đang thiếu hụt, một thoáng điều phối cho ta nhiều như vậy, chiến trường chính chẳng phải khẩn trương?
Thường tướng quân xua tay.
“Không cần lo lắng, nhân mã Vệ quốc ngã về Tấn quốc ta không ít, đồng dạng, môn phái tu hành ngã về Tấn quốc ta cũng không ít. Tây Bình Quan chính là cứ điểm yết hầu, Cao Đại Tư Mã vì trợ giúp tướng quân thủ vững, không tiếc trọng dụng môn phái nương nhờ vào, sau đó thuyên chuyển đệ tử môn phái Tấn quốc ta tin tưởng cho tướng quân, tướng quân chớ cô phụ kỳ vọng của Đại Tư Mã!
Doãn Trừ:
“Xin Thường tướng quân chuyển cáo Đại Tư Mã, có những trợ lực này, Doãn Trừ ta có thể thủ vững Tây Bình Quan một năm!
“Tốt!
...
Chiến cuộc đối với Vệ quốc càng ngày càng không ổn, tự nhiên cơ cấu tình báo của Vệ quốc và Tề quốc cũng không phải ngồi không, sự tình nguyên thủ tướng Tây Bình Quan Trần Trường Công bị giết chung quy vẫn lộ, gây ra kinh hoảng không nhỏ.