Thương Thục Thanh lạnh lùng nói:
“Ta hỏi ngươi, Đạo gia ở trong Thánh cảnh có khỏe không?
Cạch!
Phía sau lưng Quản Phương Nghi va phải tường, đã không thể lui, miễn cưỡng cười nói:
“Ta không phải đã nói rồi sao?
Thương Thục Thanh:
“Vậy ngươi sợ cái gì?
“Ta sợ?
Quản Phương Nghi giang hai tay ra, nhìn quanh hai bên, phong tình vạn chủng cười khanh khách nói:
“Quận chúa nói giỡn, ta nào có sợ cái gì?
“Thanh nhi, không được vô lễ!
Phượng Nhược Nam tiến lên kéo Thương Thục Thanh ra.
Thương Thục Thanh vung tay áo, ngược lại ép về phía nàng.
“Tẩu tử, có phải ngươi có việc giấu ta hay không?
“Ta... Ta có thể giấu ngươi cái gì?
Phượng Nhược Nam chột dạ, cũng bị bức cho từng bước lùi về sau.
Thương Thục Thanh từng bước áp sát.
“Tẩu tử, tẩu tẩu như mẹ, Thanh nhi vẫn rất kính trọng ngài, Thanh nhi không tin ngài sẽ lừa gạt Thanh nhi, ngày hôm nay Thanh nhi chỉ cần một câu nói thật của ngài, Đạo gia ở Thánh cảnh phải chăng an toàn?
Ầm!
Chân sau va vào bàn tửu yến, Phượng Nhược Nam khó có thể lui nữa, đối phương có thể nói ra lời như vậy, hiển nhiên đã biết chút gì rồi, mà đối phương cũng đã nói tới mức độ này, để nàng làm sao có thể lừa gạt?
Nhưng chân tướng, Phượng Nhược Nam thực khó có thể mở miệng, cực kỳ khó xử.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Thương Thục Thanh không ngốc, trái lại rất thông tuệ, đã hiểu, minh bạch, thanh âm rung rung nói:
“Cũng chính là nói, Vương Khiếu nói thật!
Vương Khiếu? Quản Phương Nghi và Hứa lão lục nhìn nhau, nàng minh bạch, vừa nãy quận chúa mượn cớ đi ra, hẳn là nhân cơ hội tìm Vương Khiếu.
Phượng Nhược Nam không biết nên hồi đáp thế nào.
Thương Thục Thanh không muốn khóc, cũng không muốn trước mặt nhiều người như thế khóc, nàng là người có gia giáo, nhưng nước mắt hiểu ra sao chậm rãi chảy xuống, trong đầu là bóng dáng sừng sững của người kia, nàng không dám tin tưởng, người không gì không làm được như vậy, làm sao sẽ chết chứ?
Nàng không tiếng động rơi lệ, làm Phượng Nhược Nam lo lắng, tiến lên một bước muốn ôm nàng.
“Thanh nhi!
Thương Thục Thanh đẩy tay nàng ra, không để nàng tới gần, hỏi:
“Tẩu tử, vì cái gì phải gạt ta?
“Thanh nhi, này không phải lừa ngươi, này cũng là vì tốt cho ngươi!
Trước mặt mọi người, Phượng Nhược Nam trong lúc nhất thời thật không biết nên giải thích như thế nào, chuyện gia sự không thể muốn nói là nói, đặc biệt là ở ngay trước mặt Phó Quân Lan.
“Vì cái gì đều gạt ta?
Thương Thục Thanh nhìn mọi người, cuối cùng lại nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, đau lòng nói:
“Hồng Nương, Thanh nhi tùy tùng Đạo gia hơn mười năm, lại không tính người của Mao Lư Sơn Trang, cũng hơn hẳn nửa người sơn trang. Lẽ nào bởi vì Thanh nhi tướng mạo xấu xí, không được người ưa thích, nên ngay cả tư cách tế điện cũng không có sao?
Hai tay che ngực run rẩy, đã cực kỳ nghẹn ngào, gần như tan vỡ!
Quản Phương Nghi cũng không biết trả lời sao, gian nan lắc đầu nói:
“Quận chúa, không phải như ngươi nghĩ.
Thấy Quản Phương Nghi bị bức chật vật như vậy, Hứa lão lục bước nhanh tới, nói:
“Quận chúa, chuyện này không liên quan đến chúng ta...
Nhìn về phía Phượng Nhược Nam, muốn nói là bên vương phủ phân phó, không phải bọn hắn muốn ẩn giấu.
“Lão lục, ngậm miệng cho ta!
Quản Phương Nghi quát một tiếng, phất tay ra hiệu.
Hứa lão lục nhất thời vô ngữ, chậm rãi lui lại.
Phượng Nhược Nam không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Phó Quân Lan phất tay.
“Phó công tử, ngươi mang quận chúa về trước đi.
“Hả? Nha, được được.
Phó Quân Lan tỉnh ngộ lại lập tức bước nhanh tới.
Ai biết Thương Thục Thanh bỗng nhiên xoay người, bước nhanh đến trước bàn của Phượng Nhược Nam, cúi người hất lên.
Chén dĩa ly rượu bay loạn, keng keng ầm ầm, bàn bị nàng lật tung, sợ đến Phó Quân Lan không dám tới gần, có chút há hốc mồm, quận chúa luôn nhã nhặn đoan trang, dáng vẻ bây giờ hắn còn là lần thứ nhất nhìn thấy.
“Phó công tử, sự tình này không có quan hệ gì tới ngươi!
Thương Thục Thanh nước mắt mơ hồ nhìn hắn, dùng khí thế cưỡng chế hắn dừng bước.
Phó Quân Lan ngốc tại chỗ, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, Phượng Nhược Nam đứng đó không dám làm một cử động nhỏ nào, chỉ lo một câu nói không đúng lại chọc giận em chồng.
Đinh linh leng keng, Thương Thục Thanh giẫm chén dĩa trên đất, nhanh chân rời đi.
Quay đầu lại nhìn bóng dáng đi sâu vào đêm đen, Phượng Nhược Nam hô hoán.
“Thanh nhi, Thanh nhi, ngươi đi đâu?
Quản Phương Nghi vội nói:
“Vương phi, nhanh đuổi theo, đừng để quận chúa có chuyện.
“Được, thất lễ.
Phượng Nhược Nam áy náy nói một tiếng, vội vàng bước nhanh đuổi theo, lúc đi ngang qua Phó Quân Lan không khỏi nói.
“Ngươi còn ngốc ở nơi này làm gì, còn không đuổi theo?
“Ồ nha nha...
Phó Quân Lan lấy lại tinh thần cũng vội vàng chạy theo, kết quả phát hiện bản thân vậy mà không đuổi kịp Phượng Nhược Nam, dưới chân vấp ngã, cuống quýt bò lên lại đuổi theo, nhìn rất chật vật.
Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, phất phất tay, tất cả mọi người lui ra.
Lúc đi tới cửa, Hứa lão lục lại tới đón.
“Đại tỷ không sao chứ?
Quản Phương Nghi ngắm nhìn bầu trời.
“Bị chỉ trích hai câu có thể có sự tình gì. Ài, nhớ năm đó lão nương cũng được xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, một thân tu vi thâm bất khả trắc, ngày hôm nay lại bị một nha đầu phàm phu tục tử dọa đến ngay cả lời cũng nói không lưu loát, ta trêu ai chọc ai a.
Hứa lão lục cười ha ha nói:
“Này không phải chặn đao giúp vương phủ sao.
Quản Phương Nghi trừng mắt:
“Cười cái gì? Có cái gì buồn cười? Cười trên nỗi đau của người khác phải không? Lại cười, ta cho ngươi đẹp mắt!
Hứa lão lục không dám cười nữa.
“Ta lại trêu ai chọc ai a?
Quản Phương Nghi xem thường nhìn hắn, lại than thở:
“Đều nói hồng nhan bạc mệnh, ta cho rằng chỉ có nữ nhân đẹp không biết nặng nhẹ, mới sẽ khó được chết tử tế. Nhưng nha đầu này, từ nhỏ thành cái dáng dấp này, sinh ở trong nhà Thiên Hoàng quý tộc, nhưng không hưởng được cái phúc kia, cả đời tự ti mặc cảm, thật là mệnh khổ!
Nói đến đây, đột nhiên mắt nàng sáng lên, quay đầu nhìn về phía hậu viện.
“Đều là tiện nhân kia làm ra chuyện tốt, ta tìm hắn tính sổ đi!
Cái gọi là "tiện nhân" là chỉ Ngưu Hữu Đạo, cái gì Vương Khiếu nói, không phải là Ngưu Hữu Đạo nói sao, nếu không làm sao lúng túng như thế.
Nhưng Hứa lão lục không biết, đuổi tới.
“Tiện nhân nào?
Quản Phương Nghi phản ứng lại, phát hiện mình nói lỡ miệng, sửa lời nói:
“Trừ Vân Cơ còn có ai, ngay cả thủ hạ của mình cũng quản không được, không phải tiện nhân là cái gì? Ta nói ngươi theo ta làm chi? Thích xem nữ nhân cãi nhau phải không? Cút!
“...
Hứa lão lục vô ngữ dừng lại.
Bên cửa sổ lầu các, Vân Cơ quay đầu lại, nhắc nhở:
“Hồng Nương giận đùng đùng đến rồi.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đến, sau đó cửa bị đẩy ra, Quản Phương Nghi nhanh chân đi vào, hai tay thi pháp đóng cửa, vọt thẳng đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
“Họ Vương, ngươi có ý tứ gì?
“Ý tứ gì?
Ngưu Hữu Đạo bị hỏi không biết ra sao, chỉ vào nàng.
“Không biết hiện tại là tình huống gì sao? Không biết tận lực tránh chạm mặt sao? Ngươi không cố kỵ trực tiếp xông đến muốn làm gì? Không sợ sự tình lớn ra hả?
Quản Phương Nghi:
“Nha, ta không tức giận nữa, ngươi đại nhân có đại lượng được không?
“Ngươi, còn có ngươi!
Chỉ Quản Phương Nghi, lại chỉ về Vân Cơ, Ngưu Hữu Đạo lại chỉ ra ngoài.
“Còn có hầu tử kia! Ta rất kỳ quái, tại sao bên người ta tất cả đều là kỳ hoa như các ngươi vậy? Mỗi một người đều chán sống rồi, mỗi một người đều không sợ chết phải không?
Vân Cơ mắt lạnh nhìn qua.
“Đừng chỉ bậy, ta không có chọc ngươi. Hồng Nương, đừng để ý tới hắn, ngày hôm nay gia hỏa này uống nhầm thuốc!
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ.
“Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó hầu hạ nhất!
Vân Cơ trừng mắt:
“Ngươi mắng ai đấy?
“Đừng có nói sang chuyện khác!
Quản Phương Nghi chống nạnh, liên tục cười lạnh.
“Có phải lại phát hiện cô nương người ta tốt rồi hay không? Có phải phát hiện người ta muốn thành thân lại ghen hay không? Có phải muốn cố ý quấy tung chuyện tốt của người ta hay không? Phải thì nói thẳng ra, không sao cả, lão nương kiến thức qua nam nhân như ngươi rất nhiều, tiểu tâm tư của nam nhân các ngươi ta hiểu, nói đi, nói ra ta mới có thể giúp ngươi không phải sao?