Đạo Quân

Chương 1766: Đạo gia ở trong Thánh cảnh có khỏe không?




Ngưu Hữu Đạo đáp.

“Quận chúa thứ lỗi, tại hạ chỉ là thủ hạ bên người Vân sơn chủ, chưa bao giờ rời xa sơn chủ nửa bước, chỉ làm việc, không nói nhiều, cũng không thăm dò lung tung, thực không biết trả lời quận chúa như thế nào. Sơn chủ đả tọa tu luyện cũng sắp tỉnh rồi, ta phải trở về, nếu như quận chúa không có phân phó khác, tại hạ trở về trước.

Nói xong xoay người rời đi.

Thương Thục Thanh đột nhiên thất lễ, vội vàng đưa tay cản lại.

Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói:

“Xin quận chúa tự trọng, thân phận của quận chúa còn không hù dọa được ta!

Thương Thục Thanh buông tay, nhưng dịch bước ngăn ở phía trước.

“Còn có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh.

Ngưu Hữu Đạo rõ ràng không cao hứng.

“Nói!

Thương Thục Thanh:

“Ta biết người tu hành có pháp lực thông thiên, giỏi về cải biến dung mạo, nhìn khuôn mặt tiên sinh biểu cảm đông cứng, không biết có phải dịch dung hay không, nếu có, quen biết tức là hữu duyên, Thanh nhi có thể may mắn nhìn thấy chân dung của tiên sinh hay không?

Điểm này nàng nói không sai, mặt nạ gì đó phàm nhân muốn đeo cũng rất khó khăn, nhưng đối với tu sĩ lại cực kỳ đơn giản, thi pháp một chút là có thể dễ dàng sử dụng.

Lấy xuống mặt nạ? Này quả thực là chuyện cười, Ngưu Hữu Đạo làm sao có khả năng ở trường hợp này lấy xuống mặt nạ, trầm giọng nói:

“Việc riêng tư cá nhân, quận chúa không khỏi làm người khác khó chịu, xin tránh ra, bằng không đừng trách ta đắc tội!

Thương Thục Thanh:

“Tiên sinh thứ tội, thực sự là tiên sinh rất giống một vị cố nhân của Thanh nhi.

“Đạo gia?

Ngưu Hữu Đạo buồn cười nói:

“Chẳng lẽ quận chúa còn cảm thấy ta giống Ngưu Hữu Đạo sao?

Thương Thục Thanh:

“Lẽ nào chân dung của tiên sinh không thể lộ ra ánh sáng sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Ta nói là việc riêng tư cá nhân, bất tiện lộ diện. Quận chúa, ngươi không cảm thấy ý nghĩ của ngươi rất buồn cười sao? Ngưu Hữu Đạo đã chết rồi, lẽ nào người chết còn có thể phục sinh sao? Ta còn thực không biết trên đời ai có thể có bản sự này.

“...

Thương Thục Thanh sửng sốt, bỗng run giọng nói:

“Ngươi nói cái gì? Ngưu Hữu Đạo đã chết rồi?

Lần này ngược lại đến phiên Ngưu Hữu Đạo sững sờ, kỳ quái nói:

“Ngưu Hữu Đạo ở Thánh cảnh gặp nạn, đã chết rồi, lẽ nào quận chúa không biết?

Thương Thục Thanh có chút tức giận.

“Ngươi nói bậy! Tiên sinh, ngươi chú người như vậy, không cảm thấy không thích hợp sao? Coi như là Vân sơn chủ của các ngươi, cũng sẽ không chú Đạo gia như vậy chứ?

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, có lầm hay không, nữ nhân này thật không biết?

Trước còn tưởng Thương Thục Thanh biết, cho rằng sẽ bị nhìn thấu, sợ đến quá sức. Hiện tại mới hiểu Thương Thục Thanh căn bản không biết tin Ngưu Hữu Đạo qua đời, hắn đương nhiên muốn nhân cơ hội thoát thân.

“Quận chúa, Ngưu Hữu Đạo đã chết ở trong Thánh cảnh, sự tình này cả tu tiên giới đều biết a.

“Chính bởi vì Ngưu Hữu Đạo chết rồi, Tử Kim Động mới không dung được người của Mao Lư biệt viện, mới đuổi người Mao Lư biệt viện ra Tử Kim Động, bằng không tại sao người Mao Lư biệt viện sẽ tập thể xuất hiện ở đây? Sự tình này đám người Vương gia đều biết, vì sao ngươi còn muốn giả bộ hồ đồ?

“Ngươi nói bậy...

Thương Thục Thanh phản bác, cự tuyệt tin tưởng, nhưng sắc mặt đã biến đổi, hô hấp gấp gáp lên.

Nàng không ngốc, hiện tại liên tưởng đến vương phủ cử động dị thường, dường như có ý ẩn giấu người Mao Lư biệt viện tới, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, trong lúc mơ hồ dường như xác minh cái gì, chân tướng để nàng cảm thấy kinh hoảng, hơn nữa không muốn tiếp nhận.

Hiện tại nàng tình nguyện tin tưởng tẩu tử Phượng Nhược Nam ở vương phủ nói đều là thật.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:

“Loại sự tình này vừa hỏi liền biết thật giả, ta làm sao có khả năng nói bậy? Ta cũng chính là bởi vì Mao Lư biệt viện có biến, sơn chủ vì phòng biến, mới lâm thời điều ta đến bên người. Ta rất kỳ quái, đại sự như thế, quận chúa làm sao sẽ không biết, trái lại dây dưa với ta?

Thương Thục Thanh không dây dưa với hắn nữa, hắn vừa dứt lời, Thương Thục Thanh lập tức xoay người chạy đi.

Trời tối, gặp nơi nhô cao còn vấp ngã, ngã xuống đất cũng không kịp để ý trên người phải chăng ô uế, ở dưới bóng đêm vội vàng chạy nhanh.

Ngưu Hữu Đạo nhìn theo, khi không thấy bóng người, đột nhiên lạnh lùng nhìn về nơi Viên Cương ẩn thân, nhìn chăm chú một lúc mới quay đầu, phất tay áo đi vào trong phòng.

Vân Cơ dựa ở cửa sổ, dáng vẻ như không có việc gì.

Chờ một chút, tiếng bước chân đi tới, Viên Cương đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa, lặng lẽ đi tới phía sau Ngưu Hữu Đạo, mặt không hề cảm xúc đứng thẳng tắp.

Sau một trận bình tĩnh, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên xoay người, dán mắt vào Vân Cơ.

Vân Cơ có vẻ như che giấu mình mất tự nhiên, thuận miệng nói.

“Tai ta bị ù, có người tới gần mới có thể phát hiện.

Ngưu Hữu Đạo lại dán mắt vào Viên Cương.

“Hầu tử, tai ngươi cũng có vấn đề.

Viên Cương trầm mặc.

Ngưu Hữu Đạo:

“Vừa nãy ngươi ở bên cạnh nhìn chứ?

Viên Cương:

“Phải!

Ngưu Hữu Đạo:

“Như vậy một người sống sờ sờ tới gần ta, hơn nữa không phải tu sĩ, bằng tính cảnh giác của ngươi, ngươi đừng nói với ta ngươi không nhìn thấy.

Viên Cương:

“Nhìn thấy.

Ngưu Hữu Đạo:

“Bằng bản sự của ngươi, không ngăn được nàng?

Viên Cương:

“Ngăn được.

Ngưu Hữu Đạo:

“Vậy vì sao ngươi không ngăn trở cảnh báo?

Viên Cương:

“Bởi vì nàng hoài nghi ngươi. Nàng quá rõ ràng quan hệ trong nội bộ của chúng ta, ở bề ngoài ta và ngươi không có quan hệ gì, nếu như ta tự mình ra mặt ngăn cản nàng gặp mặt ngươi, ta bằng cái gì tự mình ra mặt ngăn cản nàng? Nếu ta làm như vậy, càng ngày sẽ càng khiến cho nàng hoài nghi, cho nên không có ngăn cản.

Hai mắt Ngưu Hữu Đạo nhắm lại.

“Nguỵ biện! Ngươi muốn làm gì?

Viên Cương lại trầm mặc.

Ngưu Hữu Đạo nhấc tay chỉ đối phương.

“Ngươi có biết tật xấu lớn nhất của ngươi ở nơi nào hay không? Dễ dàng nóng đầu, ưa thích quản sự tình không nên quản, làm người hai đời, chỉ có ngươi nhiều chuyện nhất, ta lau cái mông giúp ngươi bao nhiêu lần? Ngươi có biết lần này mạo hiểm như thế nào hay không, một khi bại lộ, ngươi có biết sẽ hại chết bao nhiêu người hay không? Ta nói cho ngươi biết, lại xuất hiện tình huống như vậy, vì thoát khỏi dây dưa, ta sẽ giết nàng diệt khẩu! Ngươi hẳn phải biết, ta làm được, ngươi cũng không cản được ta!

Cạch!

Một quyền đấm lên ngực đối phương.

Viên Cương lảo đảo lùi về sau hai bước, lại đứng thẳng nói:

“Vâng! Lần sau nhất định sẽ chú ý.

“Ngươi...

Ngưu Hữu Đạo chỉ vào cái mũi hắn, lại không có cách nào khác, phất tay hét:

“Cút!

Viên Cương xoay người rời đi.

“Ài, không phải vẫn rất tốt sao, bình thường ngươi rất bình tĩnh, ngày hôm nay phát tính khí lớn như vậy làm gì.

Vân Cơ ở bên cạnh đứng nói chuyện không đau eo.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng.

“Khặc khặc…

Vân Cơ ho khan hai tiếng, như không có việc gì nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ bóng đêm rất đẹp...

Trong phòng yến hội, mọi người đẩy chén cạn ly, tửu hứng không tệ.

Quản Phương Nghi đám người nói:

“Vương phi, sắc trời đã tối, hộ pháp sư theo ngươi còn chờ ở bên ngoài, Vương gia hẳn rất lo lắng, nên trở về rồi!

“Không kém mấy chén rượu, để bọn hắn chờ đi!

Phượng Nhược Nam nói, lôi cánh tay của Quản Phương Nghi không thả, nhất định phải cùng đối phương uống say.

Đột nhiên trong phòng an tĩnh, thấy Quản Phương Nghi ngơ ngác nhìn về một phương hướng, Phượng Nhược Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thương Thục Thanh thở gấp đứng ở cửa.

Xiêm y có chút dơ bẩn, sắc mặt cũng rất khó coi, thật giống như xảy ra sự tình gì.

“Thanh nhi, ngươi làm sao vậy?

Phượng Nhược Nam kinh ngạc hỏi.

Thương Thục Thanh không đáp, ở dưới mọi người nhìn chằm chằm đi vào, ép thẳng tới trước mặt Quản Phương Nghi, hỏi:

“Đạo gia ở trong Thánh cảnh có khỏe không?

Lời này làm Quản Phương Nghi có chút trở tay không kịp, cười khan nói:

“Rất khỏe!

Phượng Nhược Nam cũng bị hỏi chấn kinh, tay nắm chén rượu cứng lại rồi.

Thương Thục Thanh từng bước áp sát.

“Vì sao Tử Kim Động đuổi người Mao Lư biệt viện ra?

“Này...

Quản Phương Nghi bị bức cho từng bước lùi về sau, đã ý thức được cái gì, có chút tâm hoảng ý nói loạn:

“Chỉ là dời đi mà thôi. Quận chúa, có phải có người nói bậy gì đó hay không?