Đạo Quân

Chương 176: Nhắm Mắt Nhảy Vào (1)




Kết quả vẫn chưa tới gần căn phòng kia, lập tức có người của khách sạn theo tới, Hắc Mẫu Đơn dừng bước quay người, hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Tiểu nhị nói: “Không đi theo ngươi, trong khách sạn này ta có thể tùy ý đi lại.”

Hắc Mẫu Đơn biết là đang đề phòng mình, nỗi nhục này rất khó tả bằng lời cũng không thể tránh được. Nàng đoán nếu muốn bình thường tiếp cận mục tiêu là không được rồi. Khách sạn biết lai lịch của nàng, rất có thể sẽ nhìn chằm chằm vào nàng. Trong đầu xoay chuyển vài suy nghĩ xong liền dứt khoát quay người bước nhanh đi, đi thẳng đến gian phòng mục tiêu.

Nhưng vừa đi đến cửa phòng, tiểu nhị kia thấy thế lập tức tiến lên, chắn ngang người trước cửa phòng, thấp giọng nói: “Hắc Mẫu Đơn, ta khuyên ngươi đừng làm loạn. Huyên náo khách nhân không vui, ngươi sẽ không yên lành rời đi đâu.”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta biết khách nhân trong phòng, là hắn gọi ta tới.”

Tiểu nhị cười nhạo nói: “Đừng làm rộn, mọi người đều là người qeun gặp mặt thường xuyên mà, hoàn cảnh của ngươi thế nào còn cần ta phải nói nhiều sao.”

Hắc Mẫu Đơn: “Thật sự khách bên trong gọi ta tới, hắn có chuyện tìm ta, không tin ngươi hỏi một chút.”

Hỏa kế trầm giọng nói: “Ngươi ít làm bộ đi, còn cố tình gây sự nữa, cẩn thận ta gọi người đến chào hỏi ngươi!”

Đúng lúc này, Viên Phương mở cửa ra, bên ngoài có tiếng xầm xì, Ngưu Hữu Đạo bảo hắn ta ra xem có chuyện gì xảy ra.

“Các ngươi muốn làm gì?” Trong mắt Viên Phương lộ ra cảnh giác, hỏi.

Tiểu nhị vội nói: “Không có việc gì không có việc gì.” Nhìn phản ứng của đối phương, gã càng xác nhận đối phương không biết Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn lại thừa cơ hét lớn vào trong: “Huynh đệ, là ta, chúng ta đã từng gặp nhau.”

Tiểu nhị giận dữ, nơi này có không ít khách nhân hẳn là đang tu luyện, sao có thể làm ồn quấy rầy như vậy. Gã quay đầu vẫy tay, lập tức có hai người lách đến, trái phải chụp lấy tay Hắc Mẫu Đơn muốn trực tiếp kéo đi.

Viên Phương có chút buồn bực, tình huống gì thế này?

Lúc này Ngưu Hữu Đạo cũng lộ diện, bị tiếng la kinh động hỏi một tiếng: “Chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn bị kéo đi đang giãy dụa.

Viên Phương lắc đầu, có chút mơ hồ, không biết chuyện gì xảy ra!

Tiểu nhị vội vàng gật đầu khom lưng cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, quấy rầy quý khách nghỉ ngơi, thật có lỗi.”

Hắc Mẫu Đơn quay đầu hét lên với Ngưu Hữu Đạo: “Huynh đệ, là ta, trước đó đã từng gặp.” Người đang tóm tay nàng đột nhiên ra tay điểm lên người nàng, để nàng không nói được nữa.

Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, có chút quen mặt, nhớ lại, trước chính là một trong những ánh mắt “nhìn chằm chằm” bên ngoài. Bởi vì đối phương là nữ nhân, lại có mấy phần tư sắc, thêm làn da đen khá đặc biệt nên dễ làm người ta nhớ kỹ, hắn liền chỉ chỉ nói: “Đây không phải có chuyện gì sao? Làm sao lại không có việc gì? Là tìm ta sao?”

Tiểu nhị vội nói: “Trong thành ngư long hỗn tạp, tránh không được có vài kẻ có ý đồ xấu, ngài không cần phải để ý đến nàng.”

Ngưu Hữu Đạo đang muốn tìm hiểu một chút tình huống nơi này, xuất thân của hắn không sợ qua lại với những kẻ tạp nham, người tạp nham thường mới biết được vài tình hình tạp nham, chẳng hạn chính nhân quân tử sao biết được chuyện xảy ra trong thanh lâu, thế là hắn chỉ chỉ nói: “Nếu như thuận tiện, để nàng đến đây đi.”

“Ơ...” Tiểu nhị sửng sốt, cuối cùng vẫy tay ra hiệu bên kia.

Hai người kia thả Hắc Mẫu Đơn ra. Hắc Mẫu Đơn như câm điếc chỉ chỉ mình, ra hiệu giải cấm chế trên người mình.

Sau khi giải cấm chế, Hắc Mẫu Đơn chỉnh lại quần áo bị éo xộc xệch, lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào.

Thấy đã lấy lại đủ khí thế, ánh mắt nhìn tiểu nhị giống như đang nói ngươi có thể làm gì được lão nương chứ, nhưng vừa đi tới cửa đối đầu với ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo thì lại có chút chột dạ, bởi vì không có sức.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Tìm ta?”

Trước mặt tiểu nhị, Hắc Mẫu Đơn mạnh miệng nói: “Trước đây chúng ta từng gặp nhau.”

Ngưu Hữu Đạo: “Có chuyện gì không?”

Hắc Mẫu Đơn mắt nhìn tiểu nhị, hất cằm vào trong phòng, nói: “Có thể vào trong phòng nói chuyện không?”

“Mời!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng người tránh ra, đưa tay mời.

Trơ mắt nhìn Hắc Mẫu Đơn đi vào, tiểu nhị vội vàng nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo: “Khách quan, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trước kia từng có khách nhân bị lừa tiền rồi đánh ném vào trong nước, sau đó có truy cứu làm lớn chuyện ra thì tiền cũng bị tiêu hết rồi, truy cứu cũng chẳng lấy lại được. Nếu có người nhắc gì đến chuyện tiền thì vẫn nên cẩn thận, nếu không xảy ra chuyện gì khách sạn sẽ không chịu trách nhiệm.”

Gã không hề né tránh Hắc Mẫu Đơn đang đi vào trong. Hắc Mẫu Đơn nghe thấy vậy mặt hơi nóng lên, răng ngà âm thầm cắn môi, thầm mắng một tiếng mắt chó coi thường người khác, lập chí một ngày nào đó phải đường đường chính chính vào ở nơi này khiến người kia phải cúi đầu khom lưng!

Nghe nhắc nhở như vậy, Ngưu Hữu Đạo như có điều suy nghĩ, nhớ tới một số người được nhắc đến trong “Thượng Thanh thập di lục”, đại khái hiểu nữ nhân này tìm mình có chuyện gì.

“Làm phiền.” Ngưu Hữu Đạo lật tay bắ n ra một viên kim tệ làm tiền thưởng.

Viên Phương đau răng, đau lòng với cách xài tiền của Ngưu Hữu Đạo, tiền thưởng cần phải nhiều thế à?

Tiểu nhị nhận lấy, cười, là khách quý ra tay hào phóng, vội nói: “Ta ở ngay dưới phòng nhìn chằm chằm, khách quan có việc gì cứ nói một tiếng.”

Sau đó Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương vào phòng, tiểu nhị giúp gài cửa lại.

Trong phòng Hắc Mẫu Đơn thấy nước trà đun sôi, lập tức bận rộn, di chuyển bàn ghế, đưa tay ra hiệu: “Huynh đệ mời ngồi.”

Ngưu Hữu Đạo cười ngồi xuống, cười đối phương rất có ánh mắt, nhìn ra quan hệ chủ tớ giữa hắn và Viên Phương.

Hắc Mẫu Đơn lại đưa tay ra hiệu Viên Phương mời ngồi. “Đại ca, mời ngồi.”

Viên Phương lơ ngơ, buồn bực nữ nhân này làm gì, không ngồi, học Viên Cương, đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, cảnh giác, nhìn chằm chằm.

Trong ấn tượng của hắn ta, Viên Cương là như vậy. Một khi có người xa lạ tiếp cận Ngưu Hữu Đạo, lập tức duy trì cảnh giác, ra vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ đánh người.

Thấy đối phương không lĩnh tình, Hắc Mẫu Đơn mỉm cười, quay người bưng nước trà giúp hai người châm trà, sau khi rót xong, đoan đoan chính chính ngồi đối diện Ngưu Hữu Đạo, tự giới thiệu mình: “Tất cả mọi người gọi ta là Hắc Mẫu Đơn...”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang, nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: “Đi tìm cho ta bản « Dị Thú Lục ».”

Viên Phương “a” một tiếng quay người định rời đi, còn tưởng Ngưu Hữu Đạo có chuyện gì muốn mình tránh một chút, thậm chí hắn ta còn nghi ngờ có phải định làm chuyện giữa nam nữ, nghi ngờ nữ nhân này đến để bán ấy.

“Ngươi quay lại.” Ngưu Hữu Đạo vội nói một tiếng, trong lòng có chút dở khóc dở cười, phát hiện đây chính là chênh lệch giữa Viên Phương và Viên Cương. Thường mình chỉ cần dùng một ánh mắt Viên Cương liền biết phải làm gì, chỉ chỉ Hắc Mẫu Đơn, nói với Viên Phương: “Không nói ngươi, ta bảo nàng đi tìm.”

“...” Hắc Mẫu Đơn cùng Viên Phương đng thời sửng sốt.

Sau đó Hắc Mẫu Đơn đứng dậy, dáng vẻ hơi nghi hoặc.

“ “Dị Thú Lục”, còn cả rượu ngon và thức ăn ngon. Đúng rồi, hắn ăn chay.” Ngưu Hữu Đạo nói rõ, hỏi nàng: “Có vấn đề gì không?”

“...” Hắc Mẫu Đơn hơi ngẩn ra, có ý gì vậy? Vừa mới gặp mặt, ngồi xuống chưa nói xong một câu đã bắt mình đi mua đồ? Sau khi phản ứng lại nàng mới ý thức được chỗ không tầm thường của người này, cũng khiến nàng có thêm lòng tin khó hiểu. Chí ít đối phương bằng lòng nói chuyện với nàng, không phải sao?” Nàng liên tục gật đầu cười nói: “Được! Chờ một lát, lập tức về ngay!”

Dứt lời bước nhanh rời đi, đi tới cửa vừa mở cửa, Ngưu Hữu Đạo lại lên tiếng: “Ta định ở đây nửa năm, trước mắt chỉ mới đóng tiền phòng một ngày.”

Hắc Mẫu Đơn líu lo dừng bước ngay tại cửa ra vào, quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo.

Còn Ngưu Hữu Đạo lại bưng chén trà khoan thai nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lời kia có vẻ không biết nói với ai nhưng trong lòng nàng hiểu rõ là nói với nàng.

Hắc Mẫu Đơn do dự một chút, sau đó gật mạnh đầu: “Ta giúp tiên sinh đóng trước.” Dứt lời mở cửa đóng cửa rời đi.

“...” Viên Phương mờ mịt, hỏi: “Đạo gia, nàng là muốn giúp chúng ta đóng tiền thuê phòng sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có lẽ vậy! Trà ở đây cũng là trà thượng đẳng, tiêu tiền không uổng đâu.” Đưa tay ra hiệu hắn ta uống trà.