Duy nhất cần xác nhận là, Ngưu Hữu Đạo có ở Tử Kim Động hay không, phải xác nhận vị trí, không thể tùy tiện giết vào, bằng không chỉ một mình hắn, Tử Kim Động to lớn, Ngưu Hữu Đạo tùy tiện tìm một chỗ trốn một chút, cũng đủ để hắn tìm mấy ngày. Hắn tổng không thể ở trong Tử Kim Động chậm rãi tìm chứ? Thật muốn làm như vậy chính là tìm chết!
Phải nhanh, sau khi xác định, thẳng đến mục tiêu, lại cấp tốc rời đi.
Ai biết còn không đợi hắn chuẩn bị tốt, Ngưu Hữu Đạo đã bị phái vào Thánh cảnh, không còn cơ hội hạ thủ.
Bây giờ cũng không cần hắn hạ thủ, Ngưu Hữu Đạo đã chết rồi!
...
Một nhóm xe ngựa dừng lại, lâm thời nghỉ ngơi.
Vân Cơ lên núi, đứng ở trên sườn núi nhìn về phương xa.
Quản Phương Nghi cũng tới, không nhanh không chậm đến bên cạnh nàng, bồi tiếp nàng đồng thời nhìn về phương xa, Vân Cơ quay đầu lại nhìn nàng.
“Vân tỷ tỷ đối với tương lai có dự định gì không?
Quản Phương Nghi bỗng nhiên cười hỏi.
Vân Cơ:
“Hẳn là hỏi ngươi có dự định gì, ngươi một nữ nhân lo liệu nhiều người như thế cũng không dễ dàng.
Quản Phương Nghi:
“Kỳ thực cũng không tính là gì, người bận tâm không phải ta, ta chỉ là chân chạy mà thôi. Ngược lại là Vân tỷ tỷ ngươi, không có hứng thú với quyền thế, nơi này của ta sợ là không giữ được ngươi.
Vân Cơ:
“Không phải ta không có hứng thú với quyền thế, mà là không thể có hứng thú, có hứng thú chính là tìm chết. Ta đã đáp ứng Ngưu Hữu Đạo, nếu như hắn không về được, ta hộ tống bọn ngươi đến mục đích là được. Hắn vì các ngươi, cũng coi như dụng tâm.
Quản Phương Nghi:
“Đưa đến mục đích liền rời chúng ta sao?
Vân Cơ:
“Có chút sự tình có lẽ ngươi biết, có lẽ không biết, nói chung ta lưu lại ở bên người các ngươi, đối với các ngươi không hẳn là chuyện tốt, có chút sự tình bằng năng lực của các ngươi là không chịu đựng nổi.
Quản Phương Nghi:
“Nếu như Đạo gia vẫn còn, ngươi sẽ tiếp tục lưu lại đúng không?
Vân Cơ:
“Kia là hai chuyện khác nhau, nếu như hắn còn, tất cả vấn đề đều không phải vấn đề, ta sẽ được hắn che chở. Hắn không còn, ngươi nhìn xem các ngươi, lập tức thành chó nhà có tang. Còn có Viên Cương kia, ý nghĩ của ngươi và hắn không hợp. Một đám người, vài loại ý nghĩ, thiếu mất một người có thể ghép các ngươi lại, có thể để các ngươi cúi đầu nghe lệnh, một đám người này sớm muộn gì cũng sẽ chia năm xẻ bảy, đưa các ngươi đến địa phương, các ngươi an toàn, ta cũng nên đi. Hắn nói với ta mục đích chính là Yêu Ma Lĩnh, hắn nói bên kia sẽ có người chăm sóc các ngươi.
“Ý tứ của tỷ tỷ, Hồng Nương minh bạch, tỷ tỷ có thể một đường hộ tống, Hồng Nương đã vô cùng cảm kích, không dám lại cầu mong cái gì.
Quản Phương Nghi cúi người cảm ơn, bất quá sau đó lại thấp giọng nói:
“Đi ra sau ngọn núi bên phải, bên kia có người chờ ngươi.
Vân Cơ không rõ.
“Người nào?
Quản Phương Nghi:
“Ngươi đi liền biết, cẩn thận một chút, đừng để người phát hiện.
Vân Cơ còn muốn hỏi thêm, nhưng Quản Phương Nghi đã xoay người rời đi.
Vân Cơ nhìn phía bên phải, do dự một lát, cuối cùng lặng yên rời đi.
Đi tới mục đích, ngắm nhìn chung quanh, đột nhiên có thanh âm truyền đến.
“Đến rồi.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau tảng đá nhảy ra một người, nàng gặp qua, hẳn là đệ tử Tử Kim Động phái ra hộ tống.
Nhưng tiếng nói của đối phương làm nàng có chút kinh nghi bất định, quá quen thuộc.
Người kia vẫy tay, dường như cảm thấy trong khe núi quá mức dễ thấy, ra hiệu nàng qua.
Vân Cơ do dự bất quyết.
Người ở phía sau tảng đá kéo ngụy trang trên mặt xuống, lộ ra chân dung, xán lạn nở nụ cười, trừ Ngưu Hữu Đạo còn có thể là ai.
Vân Cơ cả kinh, cấp tốc nhìn chung quanh, sau đó lắc mình rơi ở bên cạnh hắn, giật mình không nhỏ nói:
“Ngươi không chết?
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói:
“Nào có dễ dàng chết như vậy, làm sao, ngóng trông ta chết?
Vân Cơ đánh giá hắn liên tục, lặp đi lặp lại xác nhận.
“Này... Này làm sao có khả năng?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không có cái gì không thể, thật trăm phần trăm, ngươi có muốn sờ một cái hay không?
Vân Cơ:
“Không biết xấu hổ như thế này, hẳn là không giả được.
Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Ở trong Thánh cảnh chết, là kế kim thiền thoát xác, không có biện pháp, chọc ra quá nhiều sự tình, càng ngày càng dễ thấy, áp lực quá lớn, sắp không thể xoay người rồi.
Vân Cơ:
“Nghe nói qua một chút, kiếm được cái kia, lại lộng chết cái này, chạy đến Thánh cảnh còn dám dằn vặt, ngươi thật là dám làm.
Ngưu Hữu Đạo giang hai tay ra.
“Ta từ lâu làm ra quyết định, dù sao là người phải chết, có cái gì không dám? Nói chung là bị Cửu Thánh nhìn chằm chằm, chỉ có thể chết. Tạm thời không có dự định hiện thân, trước để cho Hồng Nương thăm dò ý nghĩ của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý lưu lại, nàng sẽ không để ngươi tới đây, đã đến rồi, xem ra là quyết định muốn rời khỏi?
Vân Cơ:
“Vậy bây giờ ngươi còn có thể hiện thân lộ diện sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không thể trốn cả đời, thời điểm nên hiện thân đương nhiên phải hiện thân. Đại tỷ, sợ không? Không sợ mà nói, liền lưu lại đi!
Vân Cơ nở nụ cười...
Phủ Thứ Sử Nam Châu, trong Anh Vũ đường, Mông Sơn Minh ngồi trên xe đẩy, Thương Triêu Tông đứng thẳng, đều đối mặt địa đồ, ngày đêm quan tâm chiến sự của ba nước phía tây.
Thương Triêu Tông giảng giải trạng thái nhân mã của ba nước phía tây xong, thả xuống quy chỉ huy.
“Tình huống trước mắt là như thế.
Mông Sơn Minh:
“Tử Kim Động hồi âm chưa?
Ngoài chiến sự, còn có rất nhiều sự vụ, tin Ngưu Hữu Đạo qua đời liền không nói, sự tình Vệ quốc cầu viện cũng làm bên này có chút đau đầu.
Vệ quốc không thể thu được Yên quốc toàn lực giúp đỡ, vậy mà đánh chủ ý tới Mông Sơn Minh, Huyền Vi mời Mông Sơn Minh đi chủ trì chiến sự của Vệ quốc.
Tâm tình bên Vệ quốc cũng có thể lý giải, hiện tại chỉ cần là nhánh cỏ cứu mạng thì sẽ bắt, đầu tiên là vừa ý năng lực chỉ huy tác chiến của Mông Sơn Minh, thứ hai là hy vọng mượn uy vọng của Mông Sơn Minh chấn chỉnh lại sĩ khí của quân Vệ.
Nói chung hy vọng mượn Mông Sơn Minh ngăn cơn sóng dữ!
Mà triều đình Yên quốc, còn có Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn, đều ước gì Mông Sơn Minh đi.
Tử Kim Động đưa tin hỏi ý kiến bên này, bên này hồi phục là cự tuyệt!
Không cự tuyệt không được, Mông Sơn Minh vừa đi, mặc kệ cuối cùng kết quả chiến sự như thế nào, bên Tề, Vệ đều sẽ không dễ dàng thả Mông Sơn Minh trở về.
Thương Triêu Tông:
“Không biết xảy ra chuyện gì, theo lý thuyết hẳn sớm nên trả lời, kéo dài tới hiện tại chậm chạp không hồi phục, lẽ nào thật muốn đáp ứng? Mông soái, nếu thật phải ép ngài đi, trận chiến này, ngài có nắm chắc hay không?
Mông Sơn Minh khá bất đắc dĩ:
“Binh không biết tướng, tướng không biết binh, ta đi lại có ích lợi gì? Vệ quốc giàu có, tướng sĩ vốn chưa ăn vị đắng, căn bản không có ý tử chiến, không phải người nào đi cũng được. Tự hủy căn cơ, quân tâm sĩ khí đã đánh mất đến mức độ như vậy, chỉ lo nghĩ tự vệ, đối mặt thế tiến công của Tấn quốc, Vệ quốc đã xong. Hiện tại quân Tần bị Doãn Trừ liều mạng ngăn ở ngoài Tây Bình Quan, còn lại chỉ có thể nhìn bên Tề quốc, có năng lực cứ vãn cũng chỉ có Hô Diên Vô Hận mà thôi!
“Hiện tại vấn đề to lớn nhất là, bên Vệ quốc người vì tự vệ mà đầu hàng quá nhiều, những hàng binh hàng tướng này không chịu vì Vệ quốc tử chiến, trái lại bị Tấn quốc dùng đao gác ở trên cổ giúp Tấn quốc tử chiến. Người đầu hàng càng nhiều, người cung cấp lương thảo cho Tấn quốc cũng càng nhiều. Thanh thế như vậy, Tấn quốc là càng đánh càng mạnh, lấy dân phong bưu hãn của Tấn quốc, một khi thu được lương thảo sung túc, rất có khả năng cả nước đều binh, áp lực của Hô Diên Vô Hận rất lớn!
“Nếu quân Tề có thể đẩy lùi quân Tấn, chiến hậu Tề quốc cũng không dám thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của Vệ quốc quá mức, cũng không dám tán binh lực quá phận, có lẽ Vệ quốc còn có thể được bảo đảm!
Thương Triêu Tông nhìn chằm chằm địa đồ.
“Nếu quân Tần không thể công phá Tây Bình Quan thuận lợi xuất binh, sợ là Vệ quốc không gánh nổi.”