Đạo Quân

Chương 1747: Phân rõ giới hạn




Dù sao Viên Phương cũng ở nơi này một thời gian, đương nhiên biết Ngưu Hữu Đạo và Tử Kim Động lá mặt lá trái, tay áo lau lệ, nghĩa chính ngôn từ nói:

“Ở trước mặt chưởng môn, bần tăng không dám nói bậy, câu câu đều từ phế phủ, đều là lời nói thật lòng. Không giấu chưởng môn, nếu như trước đó không phải Ngưu tặc thế lớn, nếu như không phải lo lắng tính mạng của tăng chúng, bần tăng hận không thể bất cứ giá nào, hận không thể hạ độc ở trong cơm nước của Ngưu tặc, hận không thể độc chết hắn! Bây giờ Thiên Khiển báo ứng, quả thực xác đáng!

Cung Lâm Sách nhíu mày, phát hiện vị này vì ngả về phía Tử Kim Động, thật là cái gì cũng dám nói, chân chính là muốn triệt để phân rõ giới hạn với Ngưu Hữu Đạo a!

Hắn hơi buồn bực, Ngưu Hữu Đạo cũng coi như một nhân vật, bao nhiêu người mơ ước mà không thể được Vô Lượng Quả cũng có thể trộm ra khỏi Thánh cảnh, lại nhìn nhầm thu đồ vật ăn cây táo rào cây sung như thế, tặc ngốc này cũng coi như ở bên người Ngưu Hữu Đạo hầu hạ nhiều năm, Ngưu Hữu Đạo lại không nhìn ra, còn dám đặt ở bên người hầu hạ?

Thấy Cung Lâm Sách không lên tiếng, Viên Phương cũng không biết tâm tư của hắn như thế nào, lại bổ sung:

“Trên tay đám người bần tăng nắm giữ phương pháp cất rượu của Mao Lư biệt viện, nguyện vì chưởng môn ra sức trâu ngựa, khẩn cầu chưởng môn thu nhận giúp đỡ!

Ánh mắt Cung Lâm Sách lấp lóe, cân nhắc một lúc, sau đó hỏi:

“Ngưu Hữu Đạo... Ân, người Mao Lư biệt viện đồng ý ngươi rời đi sao?

Viên Phương âm vang đanh thép nói:

“Không cần người Mao Lư biệt viện đồng ý, ở Tử Kim Động cũng không tới phiên bọn hắn định đoạt, bản thân bần tăng liền có thể làm chủ.

Vốn muốn đi, nhưng Quản Phương Nghi hảo tâm để hắn đến nương nhờ vào, nhưng hắn vì phân rõ giới hạn, vì cùng rũ sạch quan hệ với Mao Lư biệt viện, nên nói là chủ ý của mình.

Cung Lâm Sách khẽ vuốt cằm nói:

“Được rồi, tâm ý của ngươi bản tọa đã biết, ngươi đi về trước đi.

“Chưởng môn...

Viên Phương còn muốn trả lời xác thực.

Cung Lâm Sách:

“Ngươi đi về trước, sẽ có người an bài. Bản tọa còn có việc quan trọng, không có thời gian ở cùng ngươi.

“Vâng vâng vâng!

Viên Phương đáp ứng, mặt mày hớn hở, còn dập đầu mấy cái mới bò lên, lui ra.

Cung Lâm Sách thầm thì.

“Cái đồ vật gì a!

Quay đầu lại nhìn đệ tử của mình nói:

“Hắn mới vừa nói, ngươi đều nghe rõ chứ?

Đệ tử hồi đáp:

“Nghe được.

Cung Lâm Sách:

“Ngươi đi Mao Lư biệt viện, tìm Hồng Nương, hắn mới vừa nói kể rõ cho Hồng Nương, để bọn họ tự mình xử lý đi.

“Này...

Đệ tử có chút do dự, nhắc nhở:

“Sư tôn, phương pháp cất rượu kia là tài lộ, tặc ngốc này đã nguyện ý chủ động hiệu lực, sao chúng ta không biết thời biết thế?

Cung Lâm Sách hỏi ngược lại:

“Cái tài lộ gì? Hiện tại Tần quốc tan hoang thành cái dạng gì, ngươi không nhìn thấy sao? Sự tình này trong lòng ta rõ ràng, tự có quyết đoán!

“Vâng!

Đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, sau đó bước nhanh rời đi.

Bên cạnh không người, Cung Lâm Sách chắp tay đi qua đi lại, không phải hắn không muốn lưu lại tài lộ này, mà là hiện tại tình huống có biến, lưu lại không quá thích hợp.

Nguyên nhân ở trên người Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo ngay cả mấy con phi cầm cũng muốn đòi lại, tài lộ này sợ là sẽ không dễ dàng đưa người, nói chung Ngưu Hữu Đạo chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, thời điểm này không nên dằn vặt...

Trong phòng Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo đang căn dặn phân phó Viên Cương một chút hạng mục.

Quản Phương Nghi đi ra ngoài một thoáng thì trở về, Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Đệ tử Cung Lâm Sách tìm ngươi có chuyện gì?

Quản Phương Nghi có chút nghiến răng.

“Viên Phương quá không phải thứ tốt gì, trước ta hảo tâm để hắn lưu lại Tử Kim Động, hòa thượng này vì quy hàng, vậy mà chạy đến trước mặt Cung Lâm Sách lẫn lộn phải trái trắng đen, nói hươu nói vượn...

Nàng thuật lại một lần.

Ánh mắt Viên Cương phát lạnh, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo dương lên, ha ha một tiếng.

“Lão Hùng này thật là chó không đổi được thói quen ăn cứt!

Quản Phương Nghi ngược lại có chút kỳ quái.

“Cung Lâm Sách cố ý để đồ đệ qua nói sự tình này với ta là dụng ý gì?

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nàng không biết, hắn lại biết, vừa nghe liền minh bạch ý tứ của Cung Lâm Sách.

Tình huống của hắn và Cung Lâm Sách bây giờ, không cho phép sơ sẩy bất cẩn, bên người có loại người như Viên Phương, quá nguy hiểm, một khi cận thân tiếp xúc mà nói, rất dễ dàng bại lộ bí mật hắn còn sống, Cung Lâm Sách nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, để hắn xử lý mầm họa này.

Lời này không phải nói cho Quản Phương Nghi, mà là nói cho hắn.

Viên Cương lên tiếng.

“Ta đi xử lý.

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, bất quá nhắc nhở một câu.

“Cánh rừng lớn chim gì cũng có, cho phép tính đa dạng tồn tại, mới có không gian điều chỉnh rộng rãi, ai không có bị người mắng qua chứ, đạo đức của lão Hùng kia chúng ta đều rõ, đừng quá tích cực, có chừng có mực là được!

Viên Cương không có nhiều lời, xoay người rời đi.

Khóe miệng Quản Phương Nghi hơi động, cuối cùng cười khổ, đoán chừng Viên Phương muốn xui xẻo rồi...

Trong chốc lát, Viên Phương ra vẻ đạo mạo bị người gọi đến tiểu viện của Viên Cương, vừa thấy Viên Cương tay cầm Tam Hống Đao đứng thẳng ở trong đình viện, lại thấy lưỡi đao sáng lấp loá, vẻ đạo mạo đã biến thành cúi đầu khom lưng, chạy đến trước mặt, cười ha ha nói:

“Viên gia, ngài tìm ta?

Viên Cương mặt không chút thay đổi nói:

“Sắp phải đi rồi, bên ngươi thu thập xong chưa?

“Ây... Cái này sao...

Vẻ mặt Viên Phương làm khó dễ, cẩn thận nói:

“Viên gia, Hồng Nương nói để chúng ta lưu lại Tử Kim Động.

Viên Cương:

“Nếu ta muốn các ngươi theo chúng ta đi thì sao?

Viên Phương nhất thời khổ sở nói:

“Viên gia, cái này không được đâu, Hồng Nương nói, ta theo các ngươi sẽ trở thành trói buộc. Kỳ thực Hồng Nương nói cũng có đạo lý, chúng ta đích xác là trói buộc, ở chung nhiều năm như thế, chúng ta thật không muốn liên lụy các ngươi nữa.

Viên Cương:

“Không sao. Tuy Đạo gia không còn, nhưng cũng không thể bỏ xuống các ngươi mặc kệ.

Viên Phương than thở:

“Hảo ý của Viên gia ta chân thành ghi nhớ, thật không cần. Ài, tuy Đạo gia không còn, bất quá ngài yên tâm, tăng chúng của Nam Sơn tự ta nhất định sẽ ngày ngày cầu phúc cho Đạo gia, chúc Đạo gia sớm đăng cực lạc!

Lưỡi đao trong tay Viên Cương xoay một cái, lạnh lùng nói:

“Đi hay không đi!

Ánh đao lóe lên, Viên Phương sợ hãi, khiếp đảm lùi về sau một bước, lớn tiếng nói:

“Đi! Viên gia nói đi, chúng ta thề chết nghe theo, tuyệt không hai lời!

Trong lòng thì khổ sở, nói với Cung Lâm Sách tốt rồi, nếu như không lưu lại mà nói, chẳng phải thành đùa người ta, cơn giận của chưởng môn Tử Kim Động, bản thân không chịu nổi a! Nhưng đối mặt vị này, trước mắt hắn cũng không chịu nổi, lập tức thức thời, chuẩn bị quay đầu lại tìm Hồng Nương nói một chút, hoặc đúng lúc thông báo Cung Lâm Sách ra mặt.

Viên Cương xoay ngang đao trong tay.

“Nghe nói tu vi của ngươi có tăng trưởng, đao thương bất nhập, hôm nay đao trong tay ta ngược lại muốn thử xem một chút!

Sao đột nhiên lại bốc lên chuyện này? Viên Phương chấn kinh, liên tiếp lui về phía sau khoát tay nói:

“Viên gia, này là cớ gì?

Viên Cương:

“Ngươi không phải nói sợ mình thành trói buộc của chúng ta sao? Có phải trói buộc hay không, ta thử xem liền biết!

Viên Phương trợn to hai mắt.

“Viên gia, ta nói sẽ đi a! Viên gia, ngài đừng tới đây, ta kiến thức qua đại đao của ngài, ngàn vạn lần không được, sẽ chết người đó!

“Tốt!

Đao trong tay Viên Cương đâm ra, cắm ở trên đất, người như tật phong bắn ra, người mượn thế xông, một chân gào thét đá tới, nhanh như mị ảnh.

Cạch!

Viên Phương hét thảm, cả người như lưu tinh bay ra ngoài, tường viện ầm ầm, chìm ngập ở trong bụi bặm tung bay.

Trong đá vụn, Viên Phương không để ý tới đau đớn, đã bị đánh ra kinh nghiệm, biết một khi Viên Cương động thủ, sẽ không chỉ một chút là xong việc, trong bụi mù ngay cả đông nam tây bắc cũng không phân rõ, trực tiếp vươn mình nhảy lên, liều mạng bỏ chạy.

Viên Cương bắn nhanh ra, bay lên không cao ba trượng, lực lượng kinh người, lăng không giương trảo, một phát bắt được mắt cá chân của Viên Phương.