Viên Cương rút thư trong văn kiện ra chỉ xem một chút liền biết chắc chắn là Đạo gia lưu lại vì bên trong là chữ giản thể, kiểu chữ cũng là kiểu viết thư của Đạo gia.
Thứ này không có gì tham chiếu cũng chẳng có quy luật, muốn dựa vào một bức thư mà giải mã ra nội dung, hắn ta đoán chẳng thể làm được.
Nội dung trong thư đại khái là Ngưu Hữu Đạo đoán được sau khi hắn ta biết tin sẽ đến nên bảo hắn ta lưu tại Kim Châu, chờ Ngưu Hữu Đạo trở về, không nên chạy loạn.
Đây cũng là nỗi khổ tâm của Ngưu Hữu Đạo. Hắn biết bên này đã bàn bạc ổn thỏa thì bên quận Thanh Sơn kia sắp xảy ra đại chiến. Viên Cương lưu lại bên cạnh Thương Triều Tông tám chín phần mười sẽ tham chiến. Con người Viên Cương rất coi trọng tình cảm, có huyết tính, không sợ chết, lên chiến trường e là coi như đi nộp mạng.
Ngưu Hữu Đạo không nghĩ rằng đại nghiệp của huynh muội họ Thương đáng để Viên Cương góp mạng vào.
Ngưu Hữu Đạo bảo bên Thương Triều Tông công khai cắt đứt quan hệ chính là vì mục đích này. Hắn biết chắc chắn Viên Cương sẽ tìm đến, nhân lúc Viên Cương rời khỏi quận Thanh Sơn, đợi thế cục bên quận Thanh Sơn ổn định lại hẵng nói. Nếu huynh muội Thương thị thành công, Viên Cương có trở về cũng không sao. Nếu huynh muội Thương thị chiến bại, địa bàn đều bị người khác chiếm rồi, dĩ nhiên cũng không cần thiết trở về nữa.
Tóm lại một câu, hắn không thể để cho Viên Cương dấn thân vào nơi nguy hiểm mà mặc kệ.
Hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn chạy tới Băng Tuyết các lấy Xích Dương Chu Quả gì đó cũng là để ổn định Hải Như Nguyệt, giống như Viên Phương nói, coi Kim Châu là đường lui. Chuyện tương lai không ai nói rõ được, chí ít bây giờ có thể để Viên Cương có một nơi để sống yên.
Nhưng Viên Cương vừa đọc được nội dung trong thư lập tức ý thức được lần này Đạo gia đi sẽ có nguy hiểm, nếu không sẽ không đến mức không cho mình đi theo.
“Cáo từ!” Viên Cương ném lại một câu xoay người một lần nữa, bỏ đi.
Cổng lại xuất hiện hai tên tu sĩ, cản hai người lại.
Hải Như Nguyệt lạnh nhạt nói: “Mang đến Lưu Phương quán an bài đi!”
Vũ lịch!
Cho dù các nước đều có lịch pháp niên hiệu nhưng chư quốc đều dựa trên cơ sở của Vũ triều, chư quốc dùng các loại lịch pháp kết giao thì hơi hỗn loạn, bởi vậy lịch pháp thật sự thông dụng nhất ở các quốc gia dễ dàng để tính năm vẫn là Vũ lịch.
Đây cũng chính là nỗi tiếc nuối của các quốc gia hùng chủ. Vũ triều thực ra vẫn còn tồn tại, người có chí đều mong có một ngày có thể thống nhất lịch pháp, khi ước mong đạt được chính là thời điểm nhất thống thiên hạ.
Vũ lịch năm 523.
Sứ thần nước Yếnlà Tống Long gặp chuyện ở Kim Châu nước Triệu. Kim Châu tra ra Tống Long vì thù riêng nên coi thường luật pháp Kim Châu, tự tiện làm bậy ở cảnh nội Kim Châu, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Kim Châu đòi nước Yến có câu trả lời, nước Yến lấy lý do không cùng địa vị nên từ chối thương lượng với Kim Châu, chỉ làm việc với triều đình nước Triệu. Thứ sử Kim Châu tức giận, tập kết trọng binh trực chỉ Nam Châu nước Yến, làm ra trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Hành động này khiến triều đình nước Yến loạn trong giặc ngoài bất an. Thứ sử Nam Châu là Chu Thủ Hiền khẩn cấp điều trọng binh Nam Châu phòng ngự, còn triều đình nước Yến trong phải cảnh giác chư hầu, ngoài phải đề phòng địch quốc nhìn chằm chằm, không thể trợ giúp nhiều cho Chu Thủ Hiền.
Cuối xuân năm đó, vào thời khắc phòng ngự trong Nam Châu lơi là, nhi tử của Ninh vương (người từng là nguyên Đại tư mã nước Yến) là Dung Bình quận vương Thương Triều Tông lấy cớ trước đó bị thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền tập kích, dâng thư yêu cầu triều đình nghiêm trị Chu Thủ Hiền. Triều đình lấy lý do không có chứng cứ chối từ. Thương Triều Tông dưới cơn nóng giận tìm nhạc phụ Phượng Lăng Ba mượn năm vạn tinh binh, hưng binh thảo phạt Chu Thủ Hiền, một đường công thành chiếm đất, thế không thể đỡ, trên dưới nước Yến chấn kinh!
Sa mạc mênh mông bát ngát.
Lúc một dãy núi mờ mờ cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, Viên Phương hưng phấn chỉ: “Đạo gia, đến rồi, đến Trích Tinh thành rồi.”
Ngưu Hữu Đạo ung dung ngồi trên lưng ngựa nhìn ra xa: “Cứ nhìn núi mà chạy thì chết ngựa, chắc phải tối mới đến nơi được.”
Trích Tinh thành là một tòa thành cổ, tương truyền vốn là thủ đô một nước, sau bị hoàng đến Vũ quốc Thương Tụng phá hủy, giờ trở thành một trong những nơi tụ tập mua bán của người trong giới tu hành.
Đây không phải nơi vô chủ, chủ nhân phía sau chính là một trong những cao thủ Nguyên Anh kỳ hiếm hoi có thể đếm được trên đầu ngón tay của giới tu hành. Tình hình cũng giống Băng Tuyết các hay Yêu Ma lĩnh, chẳng hạn đứng sau Băng Tuyết các là Tuyết bà bà.
Mục đích đến đây là tiện thể xem thử cho biết, còn chuyện đến Băng Tuyết các xin Xích Dương Chu Quả thì không vội. Thứ ngay cả thế lực Hải Như Nguyệt cũng không lấy được, Ngưu Hữu Đạo không nghĩ rằng mình vừa đến là có thể đạt được. Có nhiều thứ không thể vội vàng, có thể hiểu rõ đầy đủ về tình hình của giới tu hành có lẽ sẽ có thu hoạch hữu ích hơn.
Sở dĩ Viên Phương hưng phấn là bởi vì cũng chưa từng tới đây bao giờ, thậm chí hắn ta nghe từ miệng Ngưu Hữu Đạo mới biết có một chỗ như vậy.
Sa mạc hoang vu nhưng không phải không có nhân khí, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy khoái mã chạy tới chạy lui.
Không ngoài sở liệu của Ngưu Hữu Đạo, chờ hai người đến chân núi thì mặt trời đã lặn.
Trên ngọn núi ở đây không có cây cối, gân như không có lấy một ngọn cỏ.
Hai người ngồi trên ngựa không thể lên được núi, chân núi lại có một chuồng ngựa, xung quanh có không con ngựa nào.
Sau khi nghe ngóng mới biết, nơi này là nơi gửi ngựa. Ngựa thả ở đây sẽ có người hầu hạ cỏ khô chăm sóc nhưng giá tiền không ít, một ngày một kim tệ.
Hai người đành phải gửi ngựa ở đây sau đó chạy vội lên núi.
Đến đỉnh núi, còn chưa tới đích thì phía trước đã lác đác ánh đèn.
Một đường trèo đèo lội suối, rốt cục gặp được một tòa thành cổ rách nát.
Hai người tiến vào trong thành, ở đó có không ít người lui tới, rõ ràng đều là tu sĩ. Trong thành màn đêm vừa xuống, tia sáng chợt lóe lên, mỗi người mỗi kiểu, nhà ai nấy quản. Nghe nói trước cửa có bày lò lửa chiếu sáng mới là thương gia, vì thế hầu hết trên đỉnh đầu của ai cũng có bươm bướm chiếu sáng.
Nơi này người không rõ thân phận quá nhiều nên cũng có nghĩa là có nhiều nguy hiểm không biết trước. hai người đi thẳng đến khách sạn Yêu Nguyệt nổi tiếng trong thành, nghe nói đó là do thành chủ mở, bối cảnh cường hãn, có thể đảm bảo an toàn. Hai người không hiểu rõ tình hình nơi này lắm nên dĩ nhiên an toàn là hàng đầu.
Địa thế vị trí khách sạn Yêu Nguyệt tương đối cao, nằm chính giữa sườn núi ngón nụi chính, khu vực cũng tốt, có thể nhìn xuống toàn thành, cũng là nơi duy nhất có tư cách mở cửa hàng ở vị trí này, từ đó có thể thấy bối cảnh của nó như thế nào. Nghe nói vị trí khách sạn Yêu Nguyệt vốn là hoàng cung thành cổ năm đó. Sau khi đến, Ngưu Hữu Đạo đã tin, vì đây rõ ràng có quy mô của một cung điện.
Lúc leo lên bậc thang ở cửa khách sạn, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên dừng bước quay đầu nhìn sau lưng thì phát hiện không ít người đi qua đi lại ngoài khách sạn theo dõi họ, ánh mắt giống như nhìn thấy hai khối thịt mỡ.
Có điều những người này rõ ràng không dám gây chuyện ở đây, chỉ dám đứng dưới bậc thang nhìn.
Sau khi hai người tiến vào khách sạn liền cảm nhận được sự xa hoa của khách sạn Yêu Nguyệt này. Đại đường rộng lớn sáng tỏ, mức độ xa hoa tạm thời không đề cập tới, có hỏa kế nhiệt tình đến chào hỏi, sau khi xác định sẽ dừng chân thì dẫn hai người đi đăng ký.
Hai người lấy một phòng, phí tổn mười kim tệ một ngày, đắt kinh khủng.
Có điều chưởng quỹ nói, khách nhân ở lại khách sạn Yêu Nguyệt chỉ cần ở một ngày, là đảm bảo an toàn ở Trích Tinh thành một ngày. Cầm trong tay thẻ phòng của khách sạn Yêu Nguyệt sẽ không ai dám làm khó dễ trong Trích Tinh thành.