Đạo Quân

Chương 1727: Ngưu Hữu Đạo đã chết rồi!




Nhưng bây giờ có người che lấp sự tình, vậy ý nghĩa sự tình nội gian tạm thời sẽ không có phương hướng điều tra, cũng ý nghĩa người Vô Lượng Viên đều có hiềm nghi. Thử hỏi ở dưới loại tình huống này, Cửu Thánh làm sao có khả năng thả người trong Vô Lượng Viên dễ dàng rời đi?

Hắn tính toán Ngao Phong tạm thời là rất khó đi ra, cũng không biết Ngao Phong có biện pháp thoát thân hay không, nếu không cách nào thuận lợi đi ra, hắn có thể lý giải Ngao Phong ở trong hoàn cảnh kia tâm tình dày vò như thế nào, sợ là cả ngày lẫn đêm đều ở trong sợ hãi.

Sa Như Lai:

“Vẫn là bận tâm sự tình của ngươi đi, ta hy vọng ngươi bình tĩnh ngẫm lại, thật muốn đi ra ngoài sao?

Ngưu Hữu Đạo than thở:

“Có chút sự tình, hiện tại ta vẫn không thể nói cho ngươi, nói chung ta nhất định phải đi ra ngoài.

Sa Như Lai:

“Ta là sợ mình bị ngươi liên lụy.

Ngưu Hữu Đạo:

“Ngươi yên tâm, ta là người giảng đạo nghĩa, sẽ không dễ dàng liên lụy ngươi. Đúng rồi, bên Hồ tộc kia, ta để lại một lễ vật cho ngươi, thời cơ đến mà nói, Hồ tộc sẽ chuyển giao cho ngươi.

“Lễ vật?

Sa Như Lai ngẩn ra, chợt cười nói:

“Lễ vật thì thôi, ta cũng không thiếu cái gì, bên Hồ tộc có thể không chạm mặt thì tận lực không chạm mặt mới an toàn.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha.

“Ta đương nhiên biết Sa tiên sinh không thiếu cái gì, ngươi yên tâm, lễ vật ta tặng ngươi ngươi nhất định sẽ thích.

Sa Như Lai à lên một tiếng, mình nhất định sẽ thích? Này ngược lại gây nên hắn hiếu kỳ.

“Không biết là lễ vật gì, còn cần thời cơ mới bằng lòng cho ta, ngươi trực tiếp cho ta không được sao?

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu.

“Hiện tại cho ngươi không thích hợp, cho ngươi sẽ dễ dàng lộ ra đầu mối, có lẽ sẽ hại ngươi, ta cũng không yên lòng, chờ đến thời điểm nói sau đi.

Sa Như Lai càng ngày càng hiếu kỳ.

“Vậy khi nào mới xem như là cơ hội thích hợp?

Ngưu Hữu Đạo:

“Chỉ cần thời cơ đến, ta sẽ thông báo Hồ tộc đưa cho ngươi. Hoặc là ta chết rồi... Ta chết rồi, Hồ tộc cần phải có người như ngươi trợ giúp, cũng sẽ tuân theo ta phân phó đưa đồ vật cho ngươi.

Chết? Gia hỏa này vậy mà nhắc tới chữ chết ở trên đầu, nhưng thấy lần này đi đã biết là núi cao lộ hiểm, muốn leo, phải làm dự định vạn nhất bất trắc, lòng hiếu kỳ của Sa Như Lai giảm xuống, trầm mặc nói:

“Cố gắng bảo trọng! Vận mệnh của ta có lẽ đã được quyết định từ lâu, ngươi đã đáp ứng chiếu cố nữ nhi của ta.

Ngưu Hữu Đạo:

“Nếu như ta chết trước ngươi, hy vọng ngươi có thể nể mặt món quà ta tặng, nếu có thể chăm sóc, tận lực giúp những huynh đệ kia của ta một tay.

Sa Như Lai:

“Có phải kéo có chút xa hay không?

Hắn cảm giác đề tài này quá mức trầm trọng.

“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ!

Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.

“Được rồi! Không nói xa, chỉ nói trước mắt, sự tình bên Đinh Vệ không tuôn ra, lúc này ngươi đưa ta ra ngoài có thể ổn thỏa không? Ta không muốn sinh ra bất kỳ ngoài ý muốn gì!

Sa Như Lai:

“Ngươi yên tâm! Phiêu Miểu Các thay đổi người chấp chưởng, ít nhiều gây nên Cửu Thánh quan tâm, ta là người tiền nhiệm chấp chưởng Phiêu Miểu Các, tương đối quen thuộc, La Thu phái ta đi ra ngoài quan tâm tình huống, ta thuận tiện mang ngươi đi ra ngoài, nếu có người kiểm tra, ta có thể chuyển ra La Thu danh chính ngôn thuận ngăn lại, không có việc gì!

“Vậy thì tốt.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, hắn không muốn ở chi tiết nhỏ lật thuyền trong mương.

“Đúng rồi, ai tiếp chưởng Phiêu Miểu Các?

Sa Như Lai:

“Đại đệ tử của Nguyên Sắc Hoắc Không. Ta đoán chừng Hoắc Không cũng không muốn chấp chưởng, Đinh Vệ xui xẻo chính là vết xe đổ. Nội bộ Phiêu Miểu Các do các phương thế lực chiếm giữ, vốn rất phức tạp, bây giờ là lúc Cửu Thánh chỉnh đốn Phiêu Miểu Các, dễ dàng dẫn lửa thiêu thân, không ai nguyện ý tiếp nhận Phiêu Miểu Các. Còn có, tin ngươi qua đời sợ là không che giấu nổi, ngoại giới chẳng mấy chốc sẽ biết.

Ngưu Hữu Đạo:

“Muốn công khai tin ta qua đời sao?

Sa Như Lai:

“Không thể nói là công khai, nhưng cũng gần như vậy. Hoắc Không vừa tiếp nhận Phiêu Miểu Các, còn trong quá trình chỉnh lý sự vụ, quen thuộc tình huống, có thể làm được gì? Chỉ có khả năng làm được một vài sự tình nhỏ, ngươi chết rồi, người Tử Kim Động không còn, theo thường lệ phải lệnh Tử Kim Động bổ sung người đi vào. Hoắc Không đăng báo, Cửu Thánh hẳn không phản đối. Tin tức truyền tới chỗ ta, hiện tại ta nói cho ngươi sợ là đã muộn, Hoắc Không hẳn đã phái người đi chấp hành.

Ngưu Hữu Đạo không nói hai lời, lập tức mở túi vải, lấy ra đồ vật dịch dung ngụy trang, phải nắm chặt thời gian đi ra ngoài, sợ bên ngoài biết mình chết sẽ gây ra nhiễu loạn...

Tấn Vệ chi chiến, Vệ quốc quân tâm rung chuyển, khắp mọi mặt chuẩn bị không đủ, thủ quân các nơi không đỡ nổi một đòn, có chút thậm chí chưa đánh đã hàng, Vệ quốc cơ hồ đối mặt quân Tấn càn quét, quá nửa quốc thổ không còn. Mà này chính là kết quả mà Tấn quốc khổ tâm chuẩn bị đã lâu mong muốn.

Quân Tấn ép thẳng tới kinh thành Vệ quốc, Huyền Vi không chịu bỏ kinh, quyết ý tử thủ, muốn cùng quân Tấn tử chiến đến cùng.

Nhưng bại thế như núi, đoán chừng thủ quân ở kinh thành khó chặn được quân Tấn, quần thần dồn dập khuyên nhủ, ngay cả tam đại phái của Vệ quốc cũng khuyên rút đi.

Thậm chí bên Tề quốc cũng liên tục đưa thư Huyền Vi, nhiều lần yêu cầu Huyền Vi vứt bỏ Vệ kinh rút đi.

Mục đích của Tề quốc rất giản đơn, Huyền Vi là người cuối cùng ngưng tụ lực lượng Vệ quốc chống cự Tấn quốc, một khi đám người Huyền Vi chết ở dưới quân tiên phong của Tấn quốc, lực lượng cứu viện của Tề quốc sẽ không làm gì được nữa.

Dưới bất đắc dĩ, Huyền Vi bái biệt Tổ miếu, khóc lóc rời đi.

Người rời kinh chạy nạn mênh mông cuồn cuộn, Đại Tư Mã Cao Phẩm của Tấn quốc biết được tình huống khẩn cấp điều binh truy sát.

Tề quốc muốn bảo đảm, Tấn quốc tự nhiên là muốn giết, đối với Tấn quốc mà nói, chỉ cần diệt đám người Huyền Vi, Vệ quốc liền xong, then chốt như vậy, Cao Phẩm làm sao có thể buông tha!

Đường chạy của cao tầng Vệ quốc bị ngăn cản, đại quân của Hô Diên Vô Hận gấp rút tiếp viện, trưởng tử Hô Diên Bảo tự mình dẫn mười vạn kỵ binh ngày đêm tập kích bất ngờ, cường hành đánh tan quân Tấn ngăn cản, giúp đám người Huyền Vi mở một đường máu, đón đám người Huyền Vi lui về phía Tề quốc.

Thuận lợi rút lui chỉ có nhân mã Vệ quốc và một đám nhân viên quan trọng, rất nhiều gia quyến đi theo trốn không kịp, tất cả rơi vào trong tay quân Tấn, bao nhiêu vinh hoa phú quý giờ tan thành mây khói.

Trai tài gái sắc cũng tốt, loè loẹt cũng được, đã từng xa hoa đồi trụy đều tan biến ở thời khắc này, tung xuống vô số huyết lệ!

Từ đó đại quân của Hô Diên Vô Hận cũng chính thức quyết đấu với đại quân của Cao Phẩm!

Cao Phẩm lấy vô số con tin trong tay chiêu hàng, Huyền Vi sao có thể đáp ứng, Cao Phẩm dưới cơn nóng giận đẩy ra mấy ngàn gia quyến của Vệ quốc lên trước trận hai quân đối chọi, muốn đánh muốn hàng làm gì cũng được!

Động tác này rất ác độc, làm Hô Diên Vô Hận cũng rất kiêng kỵ, đại quân bị làm cho liên tiếp lui về phía sau!

Trên đỉnh núi, Thiệu Bình Ba nở nụ cười, nhìn Thiệu Tam Tỉnh phất tay chỉ phương xa nói:

“Cao Tư Mã quả quyết, không tiếc đối mặt nguy hiểm đoạn hậu, cũng muốn cướp trước triệt hạ những người này, bây giờ quả nhiên phát huy diệu dụng! Huyền Vi kéo dài, chậm chạp không chịu bỏ thủ Vệ kinh, chậm trễ cơ hội tốt rút lui, cuối cùng ủ xuống quả đắng, sợ là bách quan Vệ quốc sẽ oán hận không ngớt!

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh đáp một tiếng, sau đó lại thấp giọng nói:

“Đại công tử, chưởng quỹ đến rồi.

Thiệu Bình Ba quay đầu lại, Thiệu Tam Tỉnh gật đầu xác nhận, hai người xoay người rời đi.

Bên khe suối, Thiệu Bình Ba và khách tới chào nhau, sau đó hỏi:

“Nóng lòng cầu kiến tiên sinh có chuyện quan trọng, vì sao tiên sinh kéo dài tới hiện tại mới đến?

Chưởng quỹ lắc đầu.

“Trong Thánh cảnh ra chút sự tình, nhất thời bất tiện rời đi. Nói sự tình của ngươi đi, vội vã gặp ta là vì chuyện gì?