Đạo Quân

Chương 1722: Ném tốt giữ soái (1)




Trước bị Đinh Vệ tìm tới hỏi, năm người cũng không biết nguyên nhân chân chính, Đinh Vệ cũng không tiết lộ cái gì.

Hiện tại nhìn thấy Đinh Vệ, lại thấy tình huống này, năm người ý thức được, sợ là muốn nhằm vào Đinh Vệ, nhưng không nên nói đã nói, lời nói ra còn thu trở về sao?

Thấy năm người thấp thỏm lo âu, Nguyên Phi chỉ một người.

“Ngươi nói.

Người kia chỉ có thể nhắm mắt nói:

“Đi tới trong núi phía đông nam cách Vấn Thiên Thành ba mươi dặm, gặp Đinh chưởng lệnh!

Hai gò má của Đinh Vệ căng thẳng.

Nguyên Phi lại hỏi:

“Đinh chưởng lệnh gặp các ngươi làm gì?

Người kia nói:

“Hỏi chúng ta vì sao thuyên chuyển năm con phi cầm, chúng ta đáp không biết, báo là Huyền Diệu ra lệnh, giao năm con phi cầm cho Huyền Diệu, cái khác đều không biết.

Nguyên Phi:

“Sau khi hỏi xong, các ngươi đi đâu?

Người kia nói:

“Bị Hoàng quản sự phái người giam lỏng.

Nguyên Phi:

“Có căn dặn các ngươi cái gì không?

Người kia giương mắt nhìn Đinh Vệ, phát hiện Đinh Vệ đang nhìn mình chằm chằm, cấp tốc tách ra ánh mắt có chút thâm trầm của Đinh Vệ, trong lòng khỏi nói khổ bao nhiêu, thế nhưng không có biện pháp, nên khai đã khai, hiện tại chỉ là lặp lại một lần mà thôi. Cắn răng trả lời:

“Có căn dặn, không được tiết lộ với bất kỳ người nào sự tình giao cho Huyền Diệu năm con phi cầm, cũng bàn giao năm con phi cầm ở trong lúc đó sử dụng làm gì, để chúng ta nhớ kỹ, một khi có người hỏi, thì dựa theo cái này hồi đáp.

Đinh Vệ lập tức nhìn Nguyên Sắc chắp tay.

“Sư tôn, đệ tử...

Nguyên Sắc lại vui cười hớn hở đánh gãy.

“Trước hỏi ngươi, ngươi nói không rõ ràng, hiện tại ngậm miệng, để Nguyên Phi hỏi xong, ngươi nghe lời, ngoan ngoãn ở bên cạnh nghe, không nên chọc ta tức giận!

Vẻ mặt Đinh Vệ cay đắng, hai tay chậm rãi thả xuống.

Lữ Vô Song nhìn phản ứng của Đinh Vệ, nhàn nhạt hừ một tiếng.

Nguyên Phi lại vẫy tay, Đinh Vệ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đến, trong lòng càng cả kinh, chỉ thấy Hoàng Ban bị giải đến.

Vừa mới chia tay Hoàng Ban, chỉ chớp mắt Hoàng Ban liền bị tóm, hắn ngay cả một chút dị thường cũng không phát hiện, có thể thấy bên sư phó bố trí kín đáo như thế nào.

Tối hôm qua trước khi mật hội không có chút dị thường nào, kết quả vừa mật hội xong, lập tức xảy ra vấn đề. Hiện tại Đinh Vệ mới ý thức được, sư phó từ lâu đã bày xong lưới chờ mình, chỉ chờ mình chui đầu vào lưới, tại sao lại như vậy?

Hoàng Ban bị giải đến, vừa thấy tình hình hiện trường, đặc biệt là nhìn thấy năm người quỳ xuống, có thể nói tâm thần run rẩy, ý thức được đại sự không ổn.

Một nữ tử nhấn vai hắn, Hoàng Ban thân bất do kỷ quỳ ở trước mặt Nguyên Sắc và Lữ Vô Song.

Nguyên Phi cười nói:

“Hoàng Ban, ở trước mặt Thánh Tôn, ta có lời hỏi ngươi, nhất định phải trung thực bàn giao, không được có bất kỳ ẩn giấu. Ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi đi đâu?

“...

Hoàng Ban không có gì để nói, kinh tâm động phách, hầu kết nhún liên tục, lặng lẽ nâng ánh mắt lên nhìn Đinh Vệ, nói rõ là muốn xem sắc mặt của Đinh Vệ hành sự.

Đinh Vệ lập tức lên tiếng nói:

“Thánh Tôn ở đây, hỏi cái gì đáp cái đó, không được có bất kỳ ẩn giấu!

Công khai giáo huấn, cũng là nhắc nhở.

Không nhắc nhở không được, hắn sợ Hoàng Ban sẽ giúp hắn ẩn giấu thứ không nên ẩn giấu.

Đến mức độ này, hắn sao có thể không nhìn ra đã giấu không được, từ khi nhìn thấy năm người bị đồng thời giải đến, lại nhìn thấy năm người nhận tội, liền biết không có tất yếu ẩn giấu, càng giấu hậu quả càng hung hiểm.

Nguyên Sắc vui cười liếc nhìn đồ đệ của mình phản ứng.

Hoàng Ban nhìn năm người kia cũng đoán được, thấy Đinh Vệ xác nhận cũng không dám hàm hồ.

“Đi vào trong núi cách nội thành ba mươi dặm.

Nguyên Phi:

“Đi làm gì?

Hoàng Ban chỉ chỉ năm người quỳ bên cạnh.

“Tra được năm con phi cầm cỡ lớn ở trong lúc Ngưu Hữu Đạo bị ám sát hành tung khả nghi, phát hiện người thuyên chuyển phi cầm là bọn hắn, Đinh tiên sinh triệu kiến bọn hắn, muốn điều tra rõ tình huống.

Nguyên Phi:

“Tra rõ chưa?

Hoàng Ban:

“Điều tra rõ, phát hiện là Huyền Diệu an bài.

Nguyên Phi:

“Huyền Diệu an bài năm con phi cầm kia làm gì?

Hoàng Ban lại giương mắt nhìn Đinh Vệ, gian nan trả lời:

“Người ám sát Ngưu Hữu Đạo chính là Huyền Diệu.

Năm người kia tâm thần run lên, kỳ thực lúc Đinh Vệ tới tìm bọn hắn, bọn hắn đã có suy đoán, chỉ là không dám xác định mà thôi, sự tình Huyền Diệu và Ngưu Hữu Đạo có cừu oán là mọi người đều biết.

Nghe được rốt cục lộ ra Huyền Diệu, tâm tình của Đinh Vệ trầm trọng, trước đó hắn bẩm báo sư tôn nói án tình không có tiến triển, nói rõ là lừa gạt sư tôn, không khỏi nói chen vào, chắp tay nói:

“Sư tôn...

Muốn giải thích, nhưng Nguyên Sắc ngắt lời:

“Ta nói rồi, hiện tại không phải thời điểm ngươi nói chuyện. Trước đó cho ngươi cơ hội, ngươi không nói, đã không nói, vậy để người khác nói trước. Vi sư không phải người không nói lý, chờ người khác nói xong, có nhiều thời gian để ngươi từ từ nói, hiểu chưa?

Đinh Vệ bị làm cho ngậm miệng lần nữa, bất quá này là hắn thả ra tín hiệu cho Hoàng Ban.

Tùy tùng nhiều năm, Hoàng Ban lập tức minh bạch, lĩnh ngộ được dụng ý khi Đinh Vệ nói chen vào, sự tình đến Huyền Diệu liền thôi, không thể tiếp tục ăn ngay nói thật, vì sao? Trừ bảo đảm Đinh Vệ thì không có nguyên nhân khác!

Nguyên Phi:

“Cũng chính là nói, Đinh Vệ đã tra ra người ám sát Ngưu Hữu Đạo là Huyền Diệu.

Hoàng Ban:

“Vâng!

Nguyên Phi:

“Vậy vì sao không đăng báo, còn muốn ẩn giấu bọn hắn?

Hoàng Ban:

“Đinh tiên sinh nói, sự tình này tạm thời không thích hợp tiết lộ phong thanh, hắn sẽ an bài.

Nguyên Phi lập tức nhìn Đinh Vệ.

“Đinh Vệ, đã điều tra rõ án tình, vì sao trước đó nói với Thánh Tôn án tình không có tiến triển?

Đinh Vệ trầm mặc, lắc đầu:

“Hiện tại không tiện giải thích.

Lời này vừa nói ra, đừng nói Nguyên Phi, ngay cả Nguyên Sắc cũng có chút ngoài ý muốn, đến hiện tại còn muốn vịt chết mạnh miệng sao?

Thân phận của Đinh Vệ không bình thường, là đồ đệ của Nguyên Sắc, hắn không mở miệng, Nguyên Phi cũng không có biện pháp, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Sắc, xin tỏ thái độ.

Nguyên Sắc:

“Đinh Vệ, hiện tại là Nguyên Phi thẩm án, ngươi phải phối hợp.

“Vâng!

Đinh Vệ cung kính đáp lại, sau đó chỉ về phía năm người kia nói:

“Tra ra bọn hắn thuyên chuyển phi cầm, dụng ý có hiềm nghi, là kẻ khả nghi ám sát Ngưu Hữu Đạo, đệ tử vốn định lập tức bắt bọn hắn đến Vấn Thiên Thành thẩm vấn. Nhưng bối cảnh của bọn hắn liên quan đến đệ tử, cũng chính là dính đến Đại Nguyên Thánh Địa, trước khi chân tướng không rõ, không có chứng cứ xác thực, đệ tử không thể không cẩn thận, sợ tạo thành ảnh hưởng bất lợi gì với Đại Nguyên Thánh Địa.

“Chính bởi vì có lo lắng này, cho nên vì tránh tai mắt người, đệ tử mới mang bọn hắn tới trong núi bí mật thẩm vấn.

“Sau khi xác nhận kết quả, đệ tử vẫn có lo lắng, không dám công khai, cũng là vì phòng bị. Sáng nay đến, vốn định bẩm báo sư tôn, nhờ sư tôn định đoạt. Nhưng...

Nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt nhìn Lữ Vô Song một chút.

Nguyên Sắc, Nguyên Phi đều theo ánh mắt hắn nhìn về phía Lữ Vô Song, trong nháy mắt minh bạch ý tứ của Đinh Vệ, vốn là muốn bẩm báo Thánh Tôn, nhưng bởi vì Lữ Vô Song ở đây, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cho nên tạm thời ẩn giấu, là muốn chờ Lữ Vô Song đi rồi lại nói.

Nguyên Sắc trầm mặc, không thể không thừa nhận, lý do này của Đinh Vệ rất hợp tình hợp lý, ám sát liên lụy tới người của mình, dưới tình huống có người ngoài ở đây, không có Nguyên Sắc hắn quyết định mà nói, Đinh Vệ xác thực không thể vạch trần ở trước mặt ngoại nhân, nếu không sẽ làm hắn không có chỗ trống quay về.

Mà đây mới là thái độ làm việc nên có của Đinh Vệ, bằng không để hắn chấp chưởng Phiêu Miểu Các làm gì?

Nhưng Lữ Vô Song xì mũi.

“Ta cũng thành lý do để ngươi ẩn giấu án tình.

Đinh Vệ lập tức phản bác.

“Lữ Thánh Tôn, ta nói là sự thực, vì sao ngươi nhất định phải nói thành mượn cớ?

Ở trước mặt sư phụ, hắn không cần cho Lữ Vô Song mặt mũi.

Lữ Vô Song hừ lạnh nói:

“Nếu không phải Nguyên bàn tử chọc thủng, chỉ sợ ngươi vẫn giấu diếm a? Người của ngươi, không có ngươi đồng ý, bọn hắn dám tự ý ám sát đốc tra sao?