Đạo Quân

Chương 1720: Huyền Diệu hiện hình (2)




Huyền Diệu cúi đầu nói:

“Thuộc hạ hồ đồ.

Nhận tội rồi! Hoàng Ban buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, trước chỉ là hoài nghi, không nghĩ tới thật là vị này gan to bằng trời.

Đinh Vệ nổi giận, chỉ tay run rẩy nói.

“Ngươi điên rồi sao? Ngưu Hữu Đạo chân trước đốc tra Vô Lượng Viên, còn gặp mặt Lữ Vô Song, ngay cả tình huống gì cũng không biết, ngươi chân sau liền dám giết hắn, lẽ nào ngươi không nghĩ qua hậu quả dẫn tới Lữ Vô Song tự mình can dự sao? Lẽ nào ngươi không nghĩ qua mặc kệ sự tình gì kéo lên Vô Lượng Viên cũng sẽ đưa tới phiền phức sao? Hiện tại không chỉ Lữ Vô Song, toàn bộ Cửu Thánh đều tự mình can dự, ngươi chán sống sao?

Huyền Diệu vội vàng ngẩng đầu giải thích:

“Tiên sinh, ta... thuộc hạ thực không biết trước khi động thủ tám phái lại tới Vô Lượng Viên đốc tra, càng không biết bọn hắn gặp qua Lữ Vô Song, bằng không cho thuộc hạ một trăm lá gan cũng không dám.

Đinh Vệ mắng:

“Ngươi không dám? Căn cứ Yêu Hồ Ti cung cấp tình huống, các ngươi một đường truy sát Ngưu Hữu Đạo, các ngươi rõ ràng nhìn thấy người Yêu Hồ Ti xuất hiện, biết rõ ràng đã có một đám nhân chứng tận mắt trông thấy, còn không biết đúng lúc thu tay rời đi, lại còn dám sử dụng Thiên Kiếm Phù được ăn cả ngã về không. Thánh Tôn bổ nhiệm nhân viên đốc tra, bị ngang nhiên ám sát, này là tính chất gì? Còn có sự tình ngươi không dám làm sao?

Huyền Diệu hoảng hốt nói:

“Tiên sinh, thuộc hạ thực là bị bức bất đắc dĩ!

Cạch!

Đinh Vệ đạp hắn lăn trên đất.

“Chuyện đến nước này, ngươi còn dám cãi chày cãi cối, ai còn có thể buộc ngươi giết người sao?

Huyền Diệu cuống quýt bò lên, lại lần nữa quỳ xuống nói:

“Tiên sinh, lúc động thủ, Ngưu Hữu Đạo đoán được ta, đoán được ta ở trong đám thích khách, thậm chí điểm ra danh tự của thuộc hạ, thuộc hạ làm sao còn dám để hắn sống sót trở về?

Đinh Vệ:

“Các ngươi không phải cải trang che mặt sao? Sao hắn biết là ngươi?

Huyền Diệu:

“Hắn nói, trong Thánh cảnh người muốn giết hắn, trừ tiên sinh và ta thì không có người khác, nói tiên sinh ở ngoại giới, như vậy chỉ có thể là ta. Lúc đó thuộc hạ bị hắn nói bức vào đường cùng, nghĩ lại mới phát hiện là thuộc hạ hồ đồ rồi, Ngưu Hữu Đạo hẳn là lừa ta, lúc đó hắn hẳn không thể xác nhận là thuộc hạ.

“Hỗn trướng!

Đinh Vệ lại đá một cước, đạp đối phương lăn trên đất, chỉ vào mặt chất vấn.

“Còn ba người khác thì sao? Ba thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo có phải cũng là ngươi giết hay không? Một lần sát hại bốn đốc tra, ngươi điên rồi sao?

Huyền Diệu tranh thủ biện giải.

“Tiên sinh, oan uổng, thuộc hạ chỉ giết Ngưu Hữu Đạo, tuyệt không giết người khác.

Đinh Vệ giận tím mặt.

“Đến hiện tại ngươi còn dám giấu ta? Ba người khác đến nay không về, các nơi tìm kiếm cũng không phát hiện tin tức, lẽ nào còn có thể biến mất vô căn cứ sao?

Huyền Diệu:

“Tiên sinh, thuộc hạ thật là oan uổng! Tiên sinh, thuộc hạ đã thừa nhận giết Ngưu Hữu Đạo, thừa nhận giết một cái cùng thừa nhận giết bốn cái có gì khác biệt sao? Thuộc hạ thật không có giết ba thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo, lúc đó chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo, khi thuộc hạ động thủ, căn bản không thấy ba người khác, xin tiên sinh minh giám!

Hoàng Ban ở bên cạnh phụ hoạ.

“Tiên sinh, Huyền Diệu nói có lý.

Đinh Vệ hô hấp dồn dập, lồng ngực nhấp nhô bất định.

“Vậy ba người bọn hắn đi đâu?

Huyền Diệu:

“Thuộc hạ thực sự không biết.

Hoàng Ban nói tiếp:

“Theo lý thuyết, bọn hắn không thể vô duyên vô cớ biến mất, lâu như thế cũng không thấy hiện thân, hẳn là đã xảy ra ngoài ý muốn gì rồi. Tiên sinh, hiện tại phía trên quan tâm là Ngưu Hữu Đạo chết, nếu bọn hắn có thể trở về, tự nhiên sẽ trở về, nếu không thể trở về, cũng không đáng tốn hao tinh lực.

Đinh Vệ lạnh lùng nói.

“Hiện tại không phải vấn đề ta có nguyện ý hay không, hiện tại là chín vị Thánh Tôn muốn tìm bọn hắn.

Hoàng Ban kinh ngạc.

“Bọn hắn chỉ là thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo mà thôi, vì sao để Thánh Tôn quan tâm như vậy?

Đinh Vệ:

“Ta cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, Cửu Thánh hỏi người Yêu Hồ Ti, hỏi có từ trên người Ngưu Hữu Đạo tìm được đồ vật gì hay không, người Yêu Hồ Ti nói không có, Cửu Thánh lập tức nhìn chằm chằm ba thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo. Xem tình huống, người tám phái đốc tra dường như phân biệt từ trong Vô Lượng Viên mang ra đồ vật gì, trên người Ngưu Hữu Đạo không có, khả năng ở trên người ba thủ hạ kia, Thánh Tôn muốn là đồ vật bọn hắn mang ra, không phải quan tâm bọn hắn chết sống.

Hoàng Ban càng ngày càng không rõ.

“Tám phái có thể từ trong Vô Lượng Viên mang ra đồ vật gì? Luôn không có khả năng là Vô Lượng Quả chứ?

Đinh Vệ:

“Ta cũng muốn biết là cái gì, hiện tại bảy phái ở trong Vấn Thiên Thành bị nghiêm mật khống chế rồi, Vô Lượng Viên cũng bị phong tỏa, ta căn bản không chỗ hỏi đến.

Hiện trường yên tĩnh, Hoàng Ban cân nhắc chợt thấy Huyền Diệu ở trên đất nháy mắt, có chút khó xử, cuối cùng nhìn Đinh Vệ nói:

“Tiên sinh, trước mắt sự tình này giải quyết như thế nào đây?

Đinh Vệ nhìn Huyền Diệu, lạnh lùng nói:

“Thánh Tôn muốn bàn giao, ta có thể làm sao?

Huyền Diệu dập đầu nói:

“Đều là thuộc hạ sai, ai làm nấy chịu, thuộc hạ nguyện một người gánh chịu, tuyệt không liên lụy bất kỳ người nào!

Đinh Vệ nhíu mày cười gằn.

“Liên lụy? Liên lụy ai, lẽ nào là ta thụ ý sao? Ngươi áp chế ta sao?

Nói vậy cũng không phải không có nguyên nhân, đã có thế lực của mình, không tránh khỏi có chút sự tình không thấy được ánh sáng để tâm phúc đi làm, thí dụ như để Huyền Diệu đi làm, thật đưa Huyền Diệu ra, còn không biết sẽ moi ra sự tình gì.

“Thuộc hạ tuyệt không có ý này!

Huyền Diệu ngẩng đầu nói:

“Thuộc hạ tự biết phạm vào tội lớn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trước sau đều là chết, chờ nhận hết tra tấn dày vò, không bằng đến cái sảng khoái. Nhiều năm như thế, tiên sinh đối đãi với thuộc hạ không tệ, tiên sinh cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ công khai tự thú, sau khi tự thú lập tức tự sát, chắc chắn sẽ không lộ bất kỳ sự tình nào bất lợi cho tiên sinh.

Đinh Vệ âm thầm cắn răng, hắn ngược lại muốn giao Huyền Diệu ra xong việc, nhưng vấn đề then chốt là, ai không biết Huyền Diệu là tâm phúc của hắn, Huyền Diệu một mực chắc chắn không người xúi giục, một mực chắc chắn là hành vi cá nhân, phía trên sẽ tin sao?

Bây giờ còn có một chuyện, tám phái đốc tra Vô Lượng Viên đến tột cùng là bởi vì chuyện gì, đến tột cùng phát sinh sự tình gì, điểm này không làm rõ ràng được mà nói, hắn có chút không dám manh động.

Vẫn là câu nói kia, sự tình liên lụy tới Vô Lượng Viên sẽ rất phiền phức, Huyền Diệu lại ở thời điểm này giết Ngưu Hữu Đạo, hiện tại giao Huyền Diệu ra còn không biết sẽ rước lấy phiền phức như thế nào.

Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Đinh Vệ hỏi:

“Có mấy người tham dự ám sát?

Huyền Diệu:

“Kể cả thuộc hạ ở bên trong, tổng cộng mười lăm người!

Đinh Vệ:

“Chuyện này trước quan sát động tĩnh lại nói, miệng của những người kia, ngươi tốt nhất bụm kín cho ta. Đợi sự tình này trôi qua, một cái cũng không thể lưu!

Nghe được lời ấy, Huyền Diệu đại hỉ, biết Đinh Vệ cuối cùng vẫn quyết định giúp hắn ẩn giấu sự tình này, có Đinh Vệ hỗ trợ quét sạch manh mối, ngoại nhân không có khả năng tra ra thành tựu gì, một kiếp này xem như tránh thoát.

Hắn lập tức dập đầu, nức nở nói:

“Tạ ơn tiên sinh! Thuộc hạ tất máu chảy đầu rơi báo đáp!

...

Vấn Thiên Thành, trong Vô Song đường, lần này nhân viên bảy phái xem như mở mang tầm mắt, chín Đại Thánh Tôn bọn hắn đều gặp, còn lặp đi lặp lại nhìn thấy.

Nhưng cũng đau đầu, từ Vô Lượng Viên mang ra khẩu cung, bọn hắn lặp đi lặp lại giao nhau hoặc thống nhất chải chuốt, nhưng thực sự tìm không ra được đầu mối gì.

Còn có chính là, khẩu cung thiếu hụt, bên Ngưu Hữu Đạo bảo quản khẩu cung, ngay cả người mang khẩu cung cũng không thấy.

Mà Cửu Thánh lưu lại Vấn Thiên Thành cũng là vì chuyện này, Cửu Thánh để người phía dưới tra qua không nói, bản thân còn tự mình tra xét khẩu cung, dường như cũng rất nghi hoặc. Đối mặt những khẩu cung này, mọi người đều mờ mịt không rõ, có thể phá giải bí ẩn e rằng chỉ có Ngưu Hữu Đạo, nhưng hiển nhiên Ngưu Hữu Đạo chính là bởi vì sự tình này bị người diệt khẩu.