Đến nửa đêm, Hắc Thủy Đài bí mật đưa một người tới. Đó là thủ hạ tâm phúc của Trần Trường Công sau khi dịch dung.
Sau khi Doãn Trừ nói chuyện kỹ càng rồi đột nhiên triệu tập chư tướng, đưa ra các mệnh lệnh tấn công!
Cuối cùng lại muốn đánh vào lúc đêm tối. Các tướng giật mình. Lúc này rõ ràng là bất lợi cho tấn công, nhưng quân lệnh như núi!
Đại quân đang ngủ say bị đánh thức, dựa theo bố trí mà theo các đường xuất kích trong đêm.
Quân phòng thủ Tây Bình Quan sao có thể không đề phòng được. Quân Tấn vừa có động tác còn chưa tới gần trận địa đã bị thám tử được ngầm bố trí trong quân Vệ phát hiện.
Việc đánh bất ngờ thất bại, quân Tấn đốt đuốc như sao sáng khắp trời, như rất nhiều đom đóm tập hợp về một phương hướng.
Mũi tên lửa từ trên núi bay vụt qua, không ngừng có quả cầu lửa ầm ầm lăn về phía đám người dưới núi. Trong đêm tới, tiếng hô chém giết chấn động trời cao!
Bên cạnh Doãn Trừ chỉ huy chiến đấu, mật sứ do Trần Trường Công phái tới quan sát tín hiệu đuốc trên núi và báo cho Doãn Trừ biết.
Trên núi, Trần Trường Công cũng đang học được tín hiệu đuốc của đối phương, tiến hành điều khiển binh lực phòng ngự.
Dưới sự phối hợp nội ứng ngoại hợp như vậy, quân Tấn điều binh khiển tướng đâu vào đấy, dễ dàng xé rách phòng thủ và tấn công vào điểm yếu để lên núi.
Một trận chiến ác liệt diễn ra, tu sĩ nước Vệ còn có tu sĩ các nước khác được phái tới ngầm trợ giúp, không ít người còn đang ở sườn núi liều mạng tới tu sĩ của nước Tấn lại phát hiện nước Tấn đã có đội nhân mã tấn công lên đỉnh núi, lại không ngừng có các đội quân tấn công tới.
Sao có thể như vậy được? Quân phòng thủ bị đánh tới luống cuống tay chân, tu sĩ các nước chống đỡ trong đêm tối không biết rõ tình hình cũng giật mình kinh ngạc. Tất cả đều nói nước Tấn có sức chiến đấu mạnh mẽ, không ngờ cuối cùng lại mạnh đến như vậy. Ngay giữa đêm tối cuối cùng lại không ngừng tấn công!
Phạm vi chiến đấu của tu sĩ hai bên nhanh chóng thu nhỏ toàn diện tới cứ điểm quan trọng trên đỉnh núi. Tu sĩ nước Tấn nhất là đệ tử Khí Vân Tông liều mạng gào thét chém giết, lực lượng tu sĩ trợ giúp của quân địch quá nhiều, tu sĩ nước Tấn có cảm giác như rơi vào trong vòng vây.
Trong cuộc chiến đấu kịch liệt, trưởng lão Khí Vân Tông xông lên núi đột nhiên dẫn người liều chết tấn công tướng phòng thủ Trần Trường Công. Lúc này, tu sĩ bảo vệ bên cạnh Trần Trường Công lập tức chặn đường.
Nào ngờ trong lúc chiến loạn, hơn mười người bảo vệ bên cạnh Trần Trường Công đột nhiên quăng mũ giáp, cao giọng hô giết, lộ ra bản lĩnh của đệ tử Khí Vân Tông, giết cho những pháp sư đi theo hộ tống bên cạnh Trần Trường Công bị đánh cho trở tay không kịp.
Lại thêm Trần Trường Công chủ động phối hợp, nên quyền khống chế của Trần Trường Công lập tức rơi vào trong tay của nước Tấn.
Ngay sau đó, dưới ánh lửa thiêu đốt, phía sau Trần Trường Công dựng lên một cây cờ hàng làm cho các tướng sĩ trên núi đều nhìn rõ.
Trần Trường Công quát lớn:
“Các huynh đệ, đại thế đã mất, tỷ đệ Huyền Vi không có đức, chúng ta đã hết sức rồi, mau hàng đi!
Tu sĩ trấn thủ nước Vệ quay đầu nhìn thấy thì giận tới râu tóc dựng lên, tròng mắt trợn trừng, đỏ ngầu thiếu chút nữa rơi ra ngoài. Hắn vung kiếm chỉ về phía Trần Trường Công và gầm lên phẫn nộ:
“Cẩu tặc!
Dưới cơn thịnh nộ, hắn xông tới phía trước như không muốn sống, muốn giết Trần Trường Công.
“Quá lắm rồi!
Trưởng lão Khí Vân Tông gầm lên phẫn nộ, hai tay vung chùy sắt và lao ra, bay lên không trung nghênh chiến, chặn đường, lấy một địch ba vẫn không rơi xuống hạ phong!
“Quân Tấn đã công phá được Tây Bình Quan, tướng quân hạ lệnh hàng!
Tu sĩ hai bên còn đang chém giết kịch liệt, trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến những tiếng hô liên tiếp khiến tu sĩ và tướng sĩ bảo vệ trên núi cùng dưới chân núi Tây Bình Quan đều vô cùng kinh ngạc.
Xu thế đầu hàng lan tràn từ trên núi xuống, cuối cùng chỉ còn tu sĩ bên địch và bên ta liều mạng chém giết.
Vừa thấy Doãn Trừ dẫn người xông lên đỉnh núi, Trần Trường Công lập tức quỳ một chân trên mặt đất:
“Bại quân hàng tướng...
Doãn Trừ bước nhanh về phía trước và không cho hắn nói cho hết lời đã vội vàng dùng hai tay nâng dậy, trực tiếp cười ha ha ôm lấy giống như huynh đệ ruột thịt vậy!
Ngay sau đó, quân Tấn và quân phòng thủ nước Vệ phản bội đầu hàng liên thủ, mũi tên và vũ khí sắc bén đều đánh về phía trên người tu sĩ bảo vệ Tây Bình Quan, tu sĩ nước Tấn tới trợ giúp!
Quân phòng thủ nước Vệ lại có thể hàng được sao? Tình hình lập tức xoay chuyển, đến lúc này đừng mơ tu sĩ các nước ngầm hỗ trợ lại liều mình vì nước Vệ nữa!
Tu sĩ các nước ngầm trợ giúp đều bay lên không trung và mau chóng rời khỏi nơi hiểm yếu, tránh rơi vào trong vòng vây. Có thể nói là bọn họ vội vàng thoát đi.
Các tu sĩ nước Vệ còn sót lại thì một cây chẳng chống vững nhà, đại thế đã mất nên không thể không khẩn cấp rút lui khỏi đó, chỉ có vài đường không cam lòng buồn bã kêu gào...
Dưới màn đêm, Thiệu Bình Ba đứng lặng trên đỉnh núi với vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía ánh lửa ở Tây Bình Quan ngoài xa.
Ở bên cạnh hắn là Thiệu Tam Tỉnh và nhân viên Hắc Thủy Đài, tất cả đều đang nhìn chăm chú vào cùng một hướng, tất cả yên tĩnh không hề có tiếng động.
Bọn họ đều biết, không quan tâm bọn họ chuẩn bị trước cuộc chiến đầy đủ tới mức nào, trên chiến trường chân chính lại đầy tính bất ổn, một trận này có thể thành hay không thì phải xem năng lực gặp thời ứng biến, điều binh khiển tướng của chủ soái.
“Đại nhân!
Một nhân viên Hắc Thủy Đài mừng rỡ báo cáo:
“Tất cả đều thuận lợi, Doãn tướng quân đã dẫn quân thuận lợi đánh chiếm Tây Bình Quan! Quân Vệ hoặc hàng hoặc trốn, loại bỏ những kẻ chết trận và chạy trốn, ba mươi vạn quân phòng thủ có tới gần nửa xin hàng!
Đi cùng còn có hai nữ nhân là Thường quý phi và Tang quý phi tới bái kiến.
Thiệu Bình Ba không để ý tới hai nàng mà vội hỏi:
“Trong cuộc chiến, quân ta tổn thất thế nào?
Người tới báo:
“Tạm thời không có thống kê chính xác, đánh giá ban đầu là tử thương hơn vạn người, chủ lực được bảo vệ!
Thiệu Bình Ba ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm, nhất thời giống như trút được gánh nặng, cơ thể thả lỏng lại lảo đảo như sắp ngã. Hắn đã hai ngày hai đêm không chợp mắt.
“Đại công tử!
Thiệu Tam Tỉnh vội đỡ lấy và hét lên.
“Đại nhân!
Một đám người xung quanh cũng giật mình kinh ngạc, tu sĩ khẩn cấp thi pháp chải vuốt khí tức cho hắn.
Thiệu Bình Ba được đỡ lấy lại khẽ xua tay:
“Ta không sao! Lấy được Tây Bình Quan không phải là thắng lợi cuối cùng, còn phải giữ được nữa. Đối mặt với quân Tần và quân Tề tới cứu viện, chúng ta đã không còn sức nữa. Giờ phải xem Doãn tướng quân thế nào. Cuộc chiến đấu thật sự gian khổ còn ở phía sau...
Tây Bình Quan, ánh lửa ngập trời, một đám tu sĩ và tướng sĩ đang khẩn cấp dập lửa. Trước khi tu sĩ nước Vệ thoát đi đã có người phóng hỏa, muốn đốt vật tư.
Dù sao tạm thời phóng hỏa cũng đã muộn, không bao lâu lửa đã được liên thủ dập tắt.
Doãn Trừ bảo Trần Trường Công cùng đi thị sát tất cả vật tư dự trữ ở Tây Bình Quan.
Nhìn các túi lương thực, Doãn Trừ hưng phấn vỗ lại vỗ, chỉ nói “Tốt!”
Nhìn thấy mũi tên được cột lại và chồng chất như núi, Doãn Trừ vẫn vậy, ngoại trừ nói “được” chính là khen công lao của Trần Trường Công.
Phải biết chuyến này, Doãn Trừ vì theo đuổi tốc độ nên gần như là quần áo nhẹ nhàng chạy tới, cũng không mang theo bao nhiêu đồ quân nhu, muốn bảo vệ cho Tây Bình Quan thì phải dựa vào vật tư dự trữ của bản thân Tây Bình Quan.
Có đủ lương thực, có cũng đủ mũi tên, hắn nắm chắc hoàn thành được nhiệm vụ cho nước Tấn giao phó. Không cần hắn xuất kích đi nghênh chiến xung quanh, chỉ cần liều chết trấn thủ, chỉ cần giữ được trong thời gian nhất định, chỉ cần phòng thủ đến khi quân Tấn đánh bại quân Vệ, làm thông suốt con đường tiếp tế là thắng lợi!