Đạo Quân

Chương 1713: Tây Bình Quan bị phá




Mà hành vi của nước Tấn bây giờ là đang cố gắng cắt giảm quyền lợi giữ vững lập trường tướng phòng thủ nước Vệ của hắn, làm cho tương lai của hắn ở nước Vệ trở nên không xác định, đây là đang ép hắn ngả về phía nước Tấn!

“Chỉ cần tướng quân bằng lòng, sau này tỷ muội ta vẫn phục vụ tướng quân. Nếu tướng quân không muốn, tỷ muội ta cũng có thể lập tức biến mất, vì danh dự của thất công chúa, chuyện của tỷ muội ta cùng tướng quân sẽ không nhắc tới người nào khác, cũng sẽ không để cho thất công chúa biết được.

Mũi kiếm trong tay chậm rãi hạ xuống, đâm vào mặt đất:

“Bốp!

Trần Trường Công chợt tát mạnh vào mặt mình, trên mặt lộ ra nụ cười thảm:

“Nước Tấn cuối cùng lại dùng độc kế như vậy, Trần mỗ có tội!

Hắn còn lựa chọn được sao? Không có lựa chọn nào khác.

Vẫn là câu nói kia, hắn ngủ với dạng nữ nhân thế nào cũng được, duy nhất chỉ có loại nữ nhân thân phận này là không động vào được.

Không quan tâm hai nữ nhân này đã làm gì, là yêu phi họa nước cũng được, cho dù triều đình nước Vệ biết đây là nước Tấn hãm hại hắn, cho dù triều đình nước Vệ có thể không tính toán với một tướng quân từng ngủ với hoàng phi của nước Vệ, còn trông cậy triều đình nước Vệ có thể cao giọng ăn mừng hắn, vui vẻ để hắn thăng quan tiến chức được sao?

Một khi nguy cơ của nước Vệ được giải trừ, một khi tình hình nước Vệ được ổn định, không còn lo lắng hắn đi theo kẻ địch, không ai tìm hắn gây phiền phức đã là kết quả tốt nhất rồi. Con đường lên chức đầy cạnh tranh, người cạnh tranh sẽ không dễ dàng nhường đường.

Hai nàng nhìn nhau cười, trong nụ cười giấu vài phần cay đắng, các nàng cũng không có lựa chọn nào khác!

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Trần Trường Công gọi thủ hạ tâm phúc đi sắp xếp.

Hắn sắp xếp động tay động chân bên trong, muốn tránh tai mắt của những người khác mà để một người tiến vào đây thì quá dễ dàng, trong đám dân phú dưới chân núi vận chuyển vật phẩm dễ dàng có mật sứ nước Tấn lẩn vào.

Sau khi gặp mặt và đám phán với mật sứ, lần này nước Tấn không cho hắn có thêm bất kỳ đường sống nào, bảo hắn viết thư khiếu nại và cũng mang đi quan ấn tướng phòng thủ Tây Bình Quan do triều đình nước Vệ trao tặng cho hắn!

Mà sau đó, Trần Trường Công tự mình tuần tra lối đi quan ải, vừa vặn gặp được một đội buôn đi qua.

Trần Trường Công hạ lệnh toàn diện bế quan, lý do là trận chiến lớn sắp diễn ra nên không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào, bởi vậy đội buôn này bị chặn giữ lại.

Trong đội buôn có một thiếu nữ xinh đẹp bị thủ hạ của Trần Trường Công chọn trúng và lén mang đi.

Thủ hạ của hắn cũng không giữ lại cho mình dùng mà lặng lẽ đưa đến chỗ của Trần Trường Công.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là hòn ngọc quý trên tay Tấn Hoàng “Thái Thúc Hùng, thất công chúa Thái Thúc Hoan Nhi. Nước Tấn vì bảo đảm tình hình cuộc chiến được thuận lợi, vì không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, vì để cho hắn yên tâm nên đặc biệt giữ chữ tín, quả nhiên đã đưa hòn ngọc quý trên tay Thái Thúc Hùng đến.

Thường quý phi và Tang quý phi xem công chúa này như nữ chủ nhân, tự mình hầu hạ Thái Thúc Hoan Nhi thay y phục tắm rửa, chờ sau khi tắm xong, nàng lặng lẽ rơi lệ.

Trần Trường Công tuần tra trở về thì nhìn thấy thiếu nữ đang chờ. Hắn vẫy vẫy tay. Thường quý phi và Tang quý phi tự giác lui ra và đóng cửa lại.

Trên gương mặt đầy nước mắt của Thái Thúc Hoan Nhi Lệ lộ ra sự khủng hoảng, mắt mở to nhìn nam nhân gần năm mươi tuổi mặc chiến giáp trên người bước tới gần mình, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng nàng đã không còn chỗ nào để lùi lại được nữa!

Cưới là chuyện sau này, Trần Trường Công sẽ không để cho Thái Thúc Hoan Nhi còn giữ thân xử nữ, bằng không sẽ dễ sinh ra chuyện bất ngờ, gạo nấu thành cơm, chiếm người trước mới là chuyện quan trọng.

Đến lúc này, minh châu bị bụ phủ mờ...

Ban đêm, đại quân Doãn Trừ một đường phong trần mệt mỏi trùng trùng điệp điệp đi tới. Chim muông thú dữ gần đó bị khí thế kia làm cho kinh hoàng chạy trốn.

Thiệu Bình Ba đứng ở trên một ngọn núi nhìn ra xa, vẫn chưa qua bái kiến mà chỉ sai người truyền thư báo cho biết tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng.

Doãn Trừ đầy người bụi bặm, hai mắt lấp lánh có thần xiết chặt roi ngựa, thèm thuồng nhìn Tây Bình Quan, một tòa hùng quan dễ thủ khó công!

Nhân viên Hắc Thủy Đài đi theo quân phóng ngựa tiến lên và dâng mật báo.

Mật báo gồm hai phần, một phần là bố trí phòng ngự Tây Bình Quan kỹ càng tỉ mỉ, một phần lại là thư do chính tay Thiệu Bình Ba viết.

Doãn Trừ nhận được liền kiểm tra. Sau khi nhìn bố trí binh lực của Tây Bình Quan, hắn chuyển cho tham tướng phía dưới nghiên cứu kỹ càng, bản thân tiếp tục xem thư tay của Thiệu Bình Ba, bên trong báo cho biết tướng phòng thủ Tây Bình Quan đã được giải quyết xong, sẽ nội ứng ngoại hợp cùng quân Tấn!

Sau khi xem xong mật thư và cất đi, sắc mặt Doãn Trừ không hề thay đổi chỉ nói tiếng "Được" rồi quay đầu lại hỏi:

“Quân Tề đi tới chỗ nào rồi? Còn bao lâu nữa sẽ đến nơi?

Thuộc cấp trả lời:

“Đã qua sông Ngọc Đái, chắc hẳn không tới hai ngày là có thể đến hết. Năm vạn quân kỵ binh tiên phong nhanh chóng đi trước, dự tính chưa đến một ngày là có thể đến được!

Doãn Trừ:

“Đại quân tạm thời đóng quân ngay tại chỗ và nhóm lửa nấu cơm, tướng sĩ ăn no nê sẽ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi!

Một tướng kinh ngạc kêu lên:

“Tướng quân, tình thế không ổn. Trước khi quân Tề đuổi tới cần nhanh chóng đánh hạ Tây Bình Quan, muộn thì sợ hậu quả khó lường!

Doãn Trừ quát:

“Chấp hành quân lệnh!

Các tướng ngơ ngác nhìn nhau, một trưởng lão Khí Vân Tông trầm giọng nói:

“Tướng quân, năm vạn kỵ binh nước Tề chỉ chưa đến một ngày sẽ tới. Bây giờ làm sao có thể nghỉ ngơi được?

Doãn Trừ:

“Trưởng lão quá lo lắng, đây vẫn là vùng núi nên kỵ binh không có đất dụng võ!

Trưởng lão tận tình khuyên bảo:

“Một khi việc đánh chiếm bị ngăn cản, viện quân lại đến, những kẻ đang ngó chừng trong nước Vệ tất nhiên sẽ ngả theo chiều gió, đến lúc đó đại quân ta không tiến vào được cũng không lui được, chắc chắn sẽ rơi vào trong vòng vây, chắc chắn phải chết đấy! Nếu dùng toàn lực phá được Tây Bình Quan, bắt Tây Bình Quan lại nghỉ ngơi dưỡng sức cũng không muộn!

Doãn Trừ:

“Đại quân ta đi đường dài bôn ba đã mệt mỏi. Tây Bình Quan dễ thủ khó công, mệt mỏi thì phá thế nào được? Cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó không ngừng nỗ lực bắt lấy! Các vị, ý ta đã quyết thì không cần vội nhiều lời, người nào trái lệnh chém!

Hắn dứt lời hắn kéo ngựa quay đầu.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều hiện ra vẻ lo lắng.

Tu sĩ đi theo không chịu bỏ qua lại quay đầu tìm đến Doãn Trừ để lén khuyên bảo. Doãn Trừ kiên trì, tình nguyện làm cho mọi người oán giận cũng không chịu để lộ chút tin tức gì.

Lúc này sao có thể chỉ có gián điệp nước Tấn đang hoạt động mạnh, nước Vệ, nước Tề và nước Tần cũng không tiếc trả giá. Trước khi trận chiến diễn ra, nhân viên gián điệp của mấy nước đã bắt đầu tranh đấu ở phía sau từ lâu rồi. Tất cả đều thể hiện bản lĩnh của mình vì tạo thuận lợi cho cuộc chiến đấu của đại quân. Trong quân không biết có bao nhiêu tai mắt của nước đối địch.

Chuyện quan trọng liên quan tới sự sống chết của đại quân, bây giờ Doãn Trừ không tin bất kỳ kẻ nào và luôn giữ nghiêm cơ mật, một khi để lộ tin tức thì mới thực sự là hậu quả khôn lường. Một khi để cho quân địch sớm biết được tình hình, tu sĩ quân địch sẽ giết Trần Trường Công để đổi người chủ trì cuộc chiến!

Đại quân tạm thời đóng quân, lấy đá làm tường đào hầm vì bếp, khói bếp bốc lên, sau khi binh sĩ dùng cơm lại có không ít người trực tiếp ngả xuống đất ngủ say.

Trên đường dài bôn ba, tất cả đi ngang qua nước Vệ đã thật sự quá mệt mỏi rồi.

Trời tối, Doãn Trừ vẫn ngồi xem bản đồ trước ngọn đèn dầu, thần kinh căng thẳng cao độ, nhiều lần nghiên cứu địa đồ về thế núi của Tây Bình Quan.