Có thể nắm bắt được chính xác hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, có thể giết Ngưu Hữu Đạo, dám ra tay với nhân viên đôn đốc kiểm tra nhận lệnh của Thánh Tôn ở ngay bên trong Thánh cảnh, có thể thấy được nước trong này sâu không tầm thường!
Bởi vì điều này hình như đã chứng thực lời Ngưu Hữu Đạo nói, không thể coi thường được người liên lụy tới, có thể thấy được Ngưu Hữu Đạo đã thật sự uy hiếp đến nhân vật lợi hại gì.
Không tiếc quyết đoán, trực tiếp phát sát thủ lại một lần hành động khiến Ngưu Hữu Đạo bị mất mạng. Rốt cuộc là ai? Người của bảy phái vừa suy nghĩ đã thấy khiếp sợ tới cực độ!
Thấy một nhóm người không nói gì, Hoàng Ban trầm giọng nói:
“Vì sao không nói gì? Nếu trước đó các ngươi ở cùng với Ngưu Hữu Đạo, vì sao không trở về cùng nhau?
Thái Thúc Sơn Hải do dự nói:
“Chẳng lẽ Hoàng quản sự không biết chúng ta đi đâu sao?
Hoàng Ban tức giận nói:
“Các ngươi báo hướng đi lên trên chỉ là đi ngang qua, sau đó đi đâu chỉ có chính các ngươi hiểu rõ. Ta hỏi ngươi, ngươi ngược lại hỏi ta sao? Nếu ta biết còn cần phải hỏi các ngươi à? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện này không thể coi thường được, nếu không điều tra rõ ràng thì các ngươi cũng không thoát được tình nghi!
Thái Thúc Sơn Hải:
“Hoàng quản sự, không phải chúng ta không muốn nói. Nếu các ngươi không biết, vậy đã nói rõ là Vô Song Thánh Tôn phong tỏa tin tức, lúc đó chúng ta từng gặp mặt Vô Song Thánh Tôn, chuyện liên lụy tới rất nhiều người không thể coi thường được. Nếu không có Thánh Tôn lên tiếng, chúng ta không dám tùy ý để lộ tin tức!
“Ngươi...
Hoàng Ban phất tay tức giận nói:
“Các ngươi có biết không, nếu không biết tình hình thì Phiếu Miểu Các lại không có cách nào đúng lúc điều tra truy tìm hung thủ, sẽ để cho hung thủ có cơ hội hủy manh mối!
Trưởng lão Vạn Thú môn An Thủ Quý:
“Những lời Hoàng quản sự nói, chúng ta đều hiểu, nhưng nếu không có Thánh Tôn lên tiếng về chuyện này, chúng ta thật sự không dám để lộ tin tức, bằng không chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đâu!
“Ha ha...
Hoàng Ban cười lạnh nhưng cũng không thể làm được gì, cuối cùng phất tay áo rời đi.
Sau khi những người ngoài đã rời đi, nhân viên của bảy phái ở lại bên trong đình viện ngơ ngác nhìn nhau.
“Ngưu Hữu Đạo chết rồi? Làm sao có thể chết được chứ?
Mai Trường Hồng “trưởng lão Huyết Thần Điện buồn bực:
“Tên kia "cáo già" như vậy, nghe nói trước đây còn cứu muội muội của Thương Triều Tông, lúc bị một đám cao thủ của ba phái lớn nước Triệu bao vây tấn công, vẫn có rất nhiều Túc lão tham dự cũng không thể giết chết được hắn, hắn có thể bị người ta giết dễ dàng như vậy sao?
Thái Thúc Sơn Hải than thở:
“Đừng quên đây là nơi nào. Ba phái lớn nước Triệu làm sao có thể so sánh được.
“Chuyện lớn như vậy, Hoàng Ban không có khả năng nói bậy ở trước mặt mọi người, tất nhiên đây là sự thật.
An Thủ Quý thở dài và mọi người:
“Làm sao bây giờ? Mặc dù trên tay chúng ta có một đống khẩu cung, nhưng chúng ta căn bản không biết manh mối vì gì, chúng ta cầm một đống khẩu cung thì có khả năng gì chứ? Nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra manh mối gì cả!
Trưởng lão Liệt Thiên Cung “Vũ Hoa trầm ngâm nói:
“Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân khiến Ngưu Hữu Đạo gặp phải họa sát thân!
Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, mọi người đều thổn thức không thôi. Ngưu Hữu Đạo làm mưa làm gió ở bên ngoài lại chết ở nơi đây, mọi người đều bị nhốt ở bên trong Thánh cảnh, không quan tâm trước đó bọn họ hận Ngưu Hữu Đạo tới mức nào, lúc này không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo xót thương.
Quay về trong Trung Xu Đường, Hoàng Ban nhìn thấy Huyền Diệu đang chờ liền tức giận nói:
“Tìm ngươi mãi không được, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi sao?
Huyền Diệu cười nói:
“Ta vừa trở về lại nghe nói về chuyện Vô Song Thánh Địa bên kia đã làm. Có chuyện ầm ĩ gì vậy?
Hoàng Ban than thở:
“Gặp chuyện không may.
Ánh mắt Huyền Diệu lóe lên. Hắn thật sự vừa trở về, còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi những người biết rõ tình hình đều đi theo Hoàng Ban nên hắn không thể lập tức biết tin, liền hỏi dò:
“Xảy ra chuyện gì vậy?
Hoàng Ban bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ngưu Hữu Đạo chết rồi! Hắn gặp một đám thích khách che mắt bao vây tấn công, bất hạnh gặp nạn ở Hoang Trạch Tử Địa. Đây là tin tức do chấp sự Yêu Hồ Tư “Chu Thiên Vũ truyền đến, ngươi xem rồi giúp ta đưa ra quyết định đi.
Hắn móc tin tức trong tay áo ra và chuyển tới.
Huyền Diệu lập tức nhận lấy kiểm tra, sau khi nhìn kỹ một lúc, hắn mới chậm rãi thở ra một hơi:
“Lại có thể chết thật... Ai to gan lại dám ám sát nhân viên đôn đốc kiểm tra nhận lệnh của Thánh Tôn ở ngay trong Thánh cảnh như vậy chứ?
“Ta cũng buồn bực...
Hoàng Ban mới nói được một nửa đột nhiên thoáng ngẩn người ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đối phương và chậm rãi nói:
“Sao bây giờ ngươi mới về?
Huyền Diệu:
“Ta có việc phải đi một chuyến tới Yên Vũ Lâu bên kia, ngươi không phải không biết mà?
Hoàng Ban:
“Ngươi phải đi lâu như vậy sao?
Huyền Diệu:
“Đi lại không tránh được chuyện phải dừng lại một lát, cũng không thể chạy tới chạy lui không... Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi sẽ không nghi ngờ là do ta làm chứ?
Hoàng Ban:
“Ta nghi ngờ hay không thì không quan trọng, ngươi và Ngưu Hữu Đạo có thù oán, trong lúc đó ngươi lại không có mặt ở đây. Nếu người khác nghi ngờ, ngươi sẽ gặp phiền phức đấy.
Huyền Diệu lập tức nghiêm khắc nói:
“Hoàng Ban, nói cũng không thể nói lung tung được đâu. Ta vẫn luôn ở Yên Vũ Lâu bên kia, người từ trên xuống dưới Yên Vũ Lâu đều có thể làm chứng.
Hoàng Ban:
“Ngươi không cần khẩn trương, bản thân ngươi có thể có chứng cứ là tốt nhất. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng gây phiền toái cho tiên sinh thôi.
Huyền Diệu:
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Có nhiều nhân chứng nhìn thấy ta ở Yên Vũ Lâu sẽ không thể hắt được nước bẩn đến trên người ta đâu.
Thấy hắn như vậy, Hoàng Ban cũng không nói gì nữa, than thở:
“Ở bên ngoài, sợ rằng tiên sinh không sống tốt lắm, rất nhiều chuyện ta cũng không làm chủ được, phải nhanh chóng báo lên để mời tiên sinh mau chóng trở về thôi.
Hắn vừa nói dứt lời liền bước nhanh tới sau bàn và tự tay viết một lá thư, bảo thủ hạ mau chóng truyền tin tức ra.
Huyền Diệu chờ ở một bên, sau khi Hoàng Ban xử lý xong tình hình cấp báo mới hỏi:
“Nghe nói người của Vô Song Thánh Địa giữ lại người của bảy phái khác, chuyện đó có liên quan đến chuyện này không?
Hoàng Ban lắc đầu:
“Không nói là giam giữ mà là bảo vệ. Trước khi Ngưu Hữu Đạo gặp chuyện không may, người của tám phái chắc chắn ở cùng một chỗ, cũng không biết bọn họ đã làm chuyện gì, hình như là ở cùng một chỗ với Lữ Vô Song. Sau khi những người này quay về đã lập tức được người của Vô Song Thánh Địa bảo vệ toàn diện, duy nhất chỉ có Ngưu Hữu Đạo chậm chạp không về, không ngờ cuối cùng lại bị ám sát bỏ mạng!
Huyền Diệu giật mình không nhỏ:
“Trước đó, đám người Ngưu Hữu Đạo ở cùng với Lữ Vô Song sao? Bọn họ ở cùng một chỗ làm gì?
Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn. Hắn cũng không nghĩ ra, bọn họ làm sao có thể ở cùng với Lữ Vô Song?
Hoàng Ban:
“Ta cũng rất muốn biết bọn họ ở cùng một chỗ làm gì, cuối cùng lại giống như gặp phải kẻ địch lớn như vậy. Ta đi hỏi, người của bảy phái không chịu tiết lộ, nói là không có Thánh Tôn mở miệng thì không dám tiết lộ.
Trong mắt Huyền Diệu đầy kinh ngạc không hiểu, lại nghi ngờ suy nghĩ.
Hoàng Ban cũng im lặng suy nghĩ một hồi, chợt than thở:
“Huyền huynh, có thể khiến cho Lữ Vô Song tự mình tham dự vào thì sợ rằng chuyện này không nhỏ đâu. Một khi Ngưu Hữu Đạo chết có liên quan đến chuyện này, vậy sợ rằng cái chết của Ngưu Hữu Đạo sẽ không có cách nào dễ dàng qua được! Thánh Tôn giận dữ thì máu chảy thành sông, rất có thể sẽ bắt lấy mạng của một đám người bù vào!
Huyền Diệu cảm giác miệng lưỡi chợt khô khốc nhưng không lên tiếng, hầu kết lăn lộn. Hắn không nghĩ ra Lữ Vô Song làm sao có thể cuốn vào, sợ rằng chuyện này khó có thể kết thúc tốt đẹp được...