Đạo Quân

Chương 1668: Trẫm thật hận! (2)




Thế nhưng ở dưới mưu kế tỉ mỉ của Thiệu Bình Ba, Tấn quốc lại có thể cùng hai nước liều mạng lực lượng ngang nhau.

Trong nội bộ Vệ quốc, ở dưới Thiệu Bình Ba đầu độc, rất nhiều tu sĩ và chư hầu lợi ích bị ảnh hưởng đung đưa bất định, Vệ quốc không cách nào sai phái tất cả, đủ để lực lượng tu sĩ của Tấn quốc chặn được.

Mà nội bộ Tề quốc, bởi vì theo đại quân viện trợ Vệ quốc, đã dời đi đại lượng tu sĩ, Tấn quốc chia lực lượng tu sĩ tới hiệp trợ Kim Vương cũng đủ để chặn lại.

Còn có thể hiệp trợ Kim Vương đánh thắng hay không, này không trọng yếu.

Thiệu Bình Ba, hoặc nói là Tấn quốc, căn bản không mong đợi Kim Vương Hạo Khải có thể chống đỡ được toàn bộ lực lượng của Tề quốc.

Tất cả hứa hẹn đều là bọt nước, có thể thành thì tốt, không thể thành, Kim Vương Hạo Khải cùng với thế lực của hắn chết sống, Thiệu Bình Ba và Tấn quốc sẽ không quan tâm, mục đích là muốn bức đại quân của Hô Diên Vô Hận hồi viên, tranh thủ thời gian cho Tấn quốc thuận lợi đánh hạ Vệ quốc.

Một khi Kim Vương Hạo Khải bại cục đã định, tu sĩ Tấn quốc sẽ không bồi theo chịu chết, mà nhanh chóng rút đi.

Lực lượng Hắc Thủy Đài tiến vào Tề quốc hy sinh to lớn đổi lấy kế hoạch của Thiệu Bình Ba được thuận lợi tiến hành.

Hút ra đại lượng lực lượng của Giáo Sự Đài, cộng thêm điên cuồng phản công, làm Hắc Thủy Đài nắm giữ mạch lạc nhất định, cũng nhằm vào nơi trống vắng tiến hành phản kích, để Kim Vương khởi sự có thời gian triệu tập nhân mã.

Lực lượng của Giáo Sự Đài thiếu hụt, không thể đúng lúc phát hiện phòng bị, làm triều đình Tề quốc phản ứng trì độn, dẫn đến không thể đúng lúc sai phái binh mã ngăn cản nhân mã của Kim Vương tập kết, dẫn đến lỡ mất thời cơ chặn lại tốt nhất.

Thiệu Bình Ba không tiếc hy sinh lực lượng của Hắc Thủy Đài, muốn chỉ là một cơ hội như thế mà thôi!

Ở trong mắt người Hắc Thủy Đài, hy sinh nhiều người như vậy chỉ vì một cơ hội, thực sự không đáng. Nhưng ở trong mắt triều đình Tấn quốc, việc quan hệ tới toàn bộ chiến lược, trả giá lại lớn cũng đáng, không tiếc giá lớn toàn lực chống đỡ kế hoạch của Thiệu Bình Ba.

Đợi Tề quốc phản ứng lại, nhân mã của Kim Vương đã hỏa tốc tập kết, Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng cũng tụ tập hơn vạn nhân mã lao tới nương nhờ vào Kim Vương, hắn thực không làm ra quá nhiều nhân thủ. Ở dưới Tấn quốc can thiệp, hắn chỉ có thể đi theo Hạo Khải.

Mà lúc này ở dưới Thiệu Bình Ba không ngừng bố cục, lực ảnh hưởng lại hiện lên lần nữa, mà này cũng là kết quả mà Thiệu Bình Ba mong muốn nhất.

Khi các nơi nhận được tin tức Kim Vương Hạo Khải và Tây Viện Đại Vương tạo phản, phản ứng đầu tiên vậy mà là chần chừ, sau đó triều đình khẩn cấp hạ quân lệnh tới cũng sản sinh hoài nghi, lo lắng là phe địch lại phá hoại, lo đi kiểm tra trung khu thông tin phải chăng bị người khống chế. Bao quát Hô Diên Vô Hận sau khi nhận được tin tức, cũng là trước tiên gửi mật thư hỏi triều đình xác định. Có vết xe đổ, này là chuyện không cách nào tránh khỏi.

Kể cả hơn vạn nhân mã của Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng, Kim Vương Hạo Khải tập kết gần mười lăm vạn binh mã.

Tuy chỉ có mười lăm vạn nhân mã, nhưng dưới tình huống nội bộ Tề quốc binh lực trọng yếu thiếu hụt, nhân mã chủ lực chạy về phía Vệ quốc, còn phải phòng bị bên Tấn quốc, lại thêm đại lượng tu sĩ của Tấn quốc trước một bước chạy tới chống đỡ, mười lăm vạn nhân mã một đường công thành cướp đất, tạo thành tư thế bao phủ cả nước.

Quan viên địa phương đối mặt thế không thể đỡ, không ít người mở thành đầu hàng, sau khi đầu hàng tự nhiên không tránh khỏi lên tiếng trách cứ triều đình, trách cứ hôn quân vô đạo!

Mà Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng lấy thân phận quản lý hoàng tộc nhiều năm, ngang nhiên lên tiếng, chỉ trích hoàng vị của Hạo Vân Đồ lai lịch bất chính, tàn sát huynh đệ, ngay cả nhi tử cũng không nhìn nổi mà phản hắn, hiệu triệu hoàng tộc hợp lực lật đổ Hạo Vân Đồ.

Đương nhiên, hoàng tộc Hạo thị không thể bởi vì những chỉ trích này liền đi tạo phản, nhưng đối với danh dự của Hạo Vân Đồ ảnh hưởng cực kỳ to lớn.

Mười lăm vạn phản quân, một đường bao phủ, mang theo thanh niên trai tráng và loạn dân, dần dần thành năm mươi vạn!

“Nghiệt súc!

Hạo Vân Đồ dưới cơn thịnh nộ không nghĩ tới nhi tử của mình sẽ tạo phản, một cước đạp lăn cái bàn trong Ngự thư phòng, gương mặt tức giận đến tái xanh.

Bọn thái giám hầu hạ sợ đến nơm nớp lo sợ, ngay cả Bộ Tầm cũng không dám thở lớn tiếng, toàn bộ hoàng cung nơm nớp lo sợ, các quý nhân ở hậu cung bình thường đấu đến đấu đi cũng yên tĩnh, không dám trêu ra chút sự tình gì.

Các quý nhân rất rõ ràng, thời điểm này mạng như rơm rác, ai dám gây sự chính là tìm chết.

Bạch!

Hạo Vân Đồ rút kiếm chém vào cột nhà, nghiến răng nghiến lợi.

“Trẫm thật hận!

Hắn hận cũng không phải không có lý do, Hạo Vân Thắng là thân đệ đệ của hắn, chính vì nhớ phần tình nghãi này, thêm nữa đệ đệ vì hắn leo lên hoàng vị lập xuống công lao hãn mã, cho nên hắn đối với Hạo Vân Thắng ở sau lưng làm một chút sự tình vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, chưa từng đuổi tận giết tuyệt, ít nhiều cũng lo lắng ngôn luận ảnh hưởng.

Còn Hạo Khải, mẫu thân của Hạo Khải là nữ nhân hắn đã từng yêu nhất, vì cứu hắn bị loạn tiễn bắn thành con nhím, là giúp hắn ngăn tên, là chết ở trong lồng ngực hắn, trước khi lâm chung còn miệng ngậm máu tươi nhờ hắn chăm sóc nhi tử.

Hắn vốn muốn lập Hạo Khải làm thái tử, cũng có ý để Hạo Khải kế thừa hoàng vị.

Nhưng Hạo Khải năng lực thực có hạn, không đáng trọng dụng, để hắn làm sao có thể dễ dàng giao một quốc gia cho đối phương?

Mặc dù biết Hạo Khải đôi lúc làm bậy, nhưng hắn nể tình thê tử đã chết, không có quá làm khó dễ, vẫn cho nhi tử cơ hội.

Không thể nghĩ tới, hắn nhớ tình huynh đệ cha con, vậy mà đối phương lại ra tay độc sát cả hoàng tộc.

Chuyện đến nước này, hắn làm sao có thể không biết người hạ độc chính là đệ đệ Hạo Vân Thắng. Lúc trước hắn cướp đoạt binh quyền của Hạo Vân Thắng, từ trình độ nào đó là muốn bảo đảm đệ đệ một mạng, không có thực quyền, Hạo Vân Thắng sẽ không có biện pháp đi tới con đường không thể quay đầu, sẽ không gây ra sát tâm của hắn. Nhưng ý nghĩ của hắn sai rồi!

Đại nhi tử mà mình hết lần này tới lần khác cho cơ hội, vậy mà để ngoại địch chui chỗ trống.

Có lẽ ở trong mắt người khác, hoàng đế như hắn vô tình vô nghĩa, nhưng mình khoan dung độ lượng bao nhiêu chỉ có hắn rõ ràng nhất.

Hắn hận lúc trước không có đuổi tận giết tuyệt Hạo Vân Thắng, hắn hận mình không sớm phế nhi tử kia, để hai người song song gây thành hậu quả bây giờ.

Hắn hận mình không làm được đế vương vô tình chân chính!

“Phong! Phong! Phong!

Ngoài thành, đại quân tập kết, phát sinh tiếng hô giống như biển gầm, tuy chỉ có vạn kỵ binh, nhưng khí thế to lớn.

Phát ra khẩu hiệu, cùng Hắc Phong Kỵ của Tề quốc năm đó không khác nhau chút nào!

Hô Diên Uy và huynh trưởng người mặc chiến giáp, hai người cưỡi trên lưng ngựa, sóng vai từ trong cửa thành lao ra, vọt vào trong đại quân, huynh trưởng hắn vung cánh tay hô to:

“Xuất phát!

Vạn kỵ cấp tốc thay đổi phương hướng, có hàng vạn con ngựa chạy chồm, đi theo rời đi.

Hô Diên Uy xung phong ở phía trước không cảm thụ đến thế cục nguy hiểm chút nào, trái lại hăng hái, cực kỳ hưng phấn, này là lần thứ nhất hắn theo quân xuất chinh, làm phó tướng cho huynh trưởng!

Một vạn kỵ binh chính là nhân mã Hô Diên Vô Hận lưu lại, chính là Kiêu Kỵ quân lưu thủ kinh thành.

Vì tiêu diệt phản quân, Hạo Vân Đồ hạ lệnh cho Hô Diên Vô Hận quay về, nhưng Hô Diên Vô Hận kháng lệnh không theo, cự không phát binh bình phản, kiên trì kế hoạch tác chiến lúc trước.

Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe thánh chỉ, Hạo Vân Đồ không làm gì được Hô Diên Vô Hận, lại không thể lâm trận đổi tướng, chỉ có thể tập kết nhân mã trong nước bình phản.

Vì sớm ngày bình phản, Hạo Vân Đồ phát động Kiêu Kỵ quân tinh nhuệ lưu thủ kinh thành.