Nhưng ác mộng lại đến rồi, ác mộng ngâm mình trong lồng heo đã lâu không xuất hiện lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn xuất hiện nội dung mới, nàng từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại. Cho dù thức tỉnh, nàng cũng thật lâu khó có thể phục hồi tinh thần lại.
Thư sinh kia hỏi nàng, nói chờ ba năm, vì cái gì không chờ hắn.
Nàng liều mạng giải thích, nói rằng hắn đã chết rồi.
Nhưng thư sinh kia lặp đi lặp lại hỏi nàng vì cái gì không chờ hắn, cuối cùng thậm chí từ trong tay áo rút ra ngân châm, đâm về Hạo Chân, còn đâm về phía nhi tử nàng.
Có suy nghĩ, thì có mộng, có thể mơ ra loại mộng này, là bởi vì nàng nhận ra được cái gì, cũng là vì tâm sinh áy náy.
Mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, hai người đã từng chân tâm yêu nhau, trừ khi không có tiếp xúc, bằng không không gạt được đối phương.
Ở trong trạch viện đệ tử Quỷ Y, nàng đột nhiên minh bạch, không phải bộ dạng giống, là thư sinh kia đến rồi, Đàm Diệu Hiển đến rồi.
Kết hợp thời gian đệ tử Quỷ Y xuất hiện ở Tề Kinh, nàng rõ ràng minh bạch, Đàm Diệu Hiển không có quên nàng, là đến tìm nàng, đoạn thời gian đó vừa vặn là ba năm đến thực hiện ước hẹn.
Không cần lại nói cái gì, nàng có thể xác nhận, Vô Tâm chính là người lúc trước mình không tiếc giá lớn bỏ trốn theo kia, người nàng từng yêu chết đi sống lại kia.
Nàng không rõ ràng vì sao Đàm Diệu Hiển đến Tề Kinh lâu như thế lại không tìm nàng, đã không tìm nàng, vì sao lại ở Tề Kinh không rời đi.
Nàng không biết ba năm kia Đàm Diệu Hiển đến tột cùng trải qua cái gì, không biết tại sao Đàm Diệu Hiển lại trở thành đệ tử Quỷ Y thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Không phải Thiệu Bình Ba nói đã giết Đàm Diệu Hiển sao? Lẽ nào là lừa gạt mình? Kỳ thực căn bản không có giết, chỉ vì lừa gạt bản thân gả đến Tề quốc sao?
Đã không có chết, ba năm kia, hắn còn sống, vì cái gì không liên hệ mình? Vì sao một chút tăm hơi cũng không có?
Lúc trước nàng ngày đêm nhớ hắn, lẽ nào hắn một chút cũng không nhớ mình, nhịn được không liên hệ mình sao?
Đã không cho mình bất kỳ tin tức, vì cái gì lại phải đợi đến mình cưới chồng lại xuất hiện? Để nàng làm sao chịu nổi!
Nàng không phải trách Đàm Diệu Hiển, lấy hiếu biết của nàng với Đàm Diệu Hiển, nàng cảm thấy Đàm Diệu Hiển nhất định là có nguyên nhân gì bất đắc dĩ mới không liên hệ nàng.
Nàng khóc, tĩnh lặng ngồi ở trên giường, lệ rơi đầy mặt.
Năm đó Thiệu Bình Ba nói, trong ba năm, mặc kệ Đàm Diệu Hiển ở nghề nghiệp nào, chỉ cần có thể làm ra tiền đồ, liền đáp ứng gả nàng cho hắn.
Nói là nói như vậy, thế nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Đàm Diệu Hiển vậy mà thành đệ tử Quỷ Y, thư sinh có vẻ như cực kỳ vô dụng, tay trói gà không chặt kia vậy mà thành đệ tử Quỷ Y danh chấn thiên hạ, ngay cả một đám hoàng tộc cũng phải quỳ gối dưới chân hắn cầu xin.
Thành tựu như vậy, lúc trước chỉ sợ Thiệu Bình Ba nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, nếu như lúc trước Thiệu Bình Ba biết Đàm Diệu Hiển sẽ có thành tựu như thế, chỉ sợ cũng không dám buộc nàng gả tới Tề quốc, có lẽ còn đến nịnh bợ Đàm Diệu Hiển.
Thư sinh vô dụng kia rốt cục có tiền đồ, hơn nữa cực kỳ có tiền đồ, để người có nằm mơ cũng chẳng ngờ, đã không cần lo lắng vấn đề áo cơm... Thiệu Liễu Nhi si ngốc nở nụ cười, rơi lệ mỉm cười, nàng không biết bản thân có nên vì hắn cảm thấy cao hứng hay không.
Thấy vương phi cử chỉ như điên rồ, lúc thì khóc, lúc thì cười, vừa cười lại khóc, hô hoán như thế nào cũng không phản ứng, hai thị nữ bị dọa hỏng rồi.
Một người nhìn người còn lại nói:
“Nhanh đi, nhanh đi mời pháp sư tới xem một chút.
Một thị nữ khác vừa mới quay người, bỗng nhiên Thiệu Liễu Nhi lên tiếng.
“Không cần, ta không sao.
Nhấc tay áo lau nước mắt, lại hỏi:
“Ta ngủ bao lâu?
Thị nữ nói:
“Đã ngủ một ngày một đêm, ngài thật quá mệt mỏi.
Thiệu Liễu Nhi lại hỏi:
“Vương gia thế nào rồi?
Thị nữ nói:
“Vương gia đã tỉnh, sau khi ngươi ngủ không lâu, Vương gia liền tỉnh rồi.
“Thay y phục!
Thiệu Liễu Nhi lập tức đứng dậy.
Sau khi rửa mặt thay y phục, nàng đi xem nhi tử một chút, thấy nhi tử đang ngủ say, sau đó mới vội vã chạy tới bên giường bệnh của Hạo Chân.
Hạo Chân đã tỉnh, đang từ từ khôi phục, trên gương mặt đã có huyết sắc.
Ngọc Thi Độc, sau khi độc phát chết bất đắc kỳ tử, nghe nói thi thể sẽ biến thành trong suốt, giống như thây khô ngọc thạch, cho nên độc này mới mang tên "Ngọc Thi Độc".
Nhìn Thiệu Liễu Nhi ngồi ở bên giường ôn nhu thăm hỏi, Hạo Chân mỉm cười.
“Nghe nói ngươi mệt ngủ rất lâu.
Thiệu Liễu Nhi nói:
“Ngài mới thật là dọa ta sống không nổi.
“Đến!
Hạo Chân đưa tay ra hiệu nàng cúi người qua.
Thiệu Liễu Nhi nghi hoặc không rõ, nhưng vẫn cúi người.
Hạo Chân đưa tay ra, ngón tay kéo cổ áo của nàng xuống, nhìn vết thương trên cổ hỏi:
“Sao lại làm mình bị thương? Đau không?
Thiệu Liễu Nhi thế mới biết hắn là muốn xem cái này, nhấn tay hắn, dùng chăn che lại.
“Một chút thương tích nhỏ, không đau, không sao cả.
Hạo Chân nói:
“Sau này đừng dại dột như thế, vạn nhất ngươi xung động quá mức ta đi nơi nào tìm vương phi?
Thiệu Liễu Nhi cười khổ nói:
“Lúc đó thiếp thân thật không có biện pháp, chỉ có thể là bất cứ giá nào.
Hạo Chân lộ ra ý cười ôn nhu, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
“Chuyện đã xảy ra, sau khi ta tỉnh lại, Xa tiên sinh đều nói cho ta biết. Ngay cả Bộ Tầm tự mình đi cầu cũng vô dụng, mà nàng lại làm được. Vì cứu ta, nàng rút kiếm lấy tự vẫn uy hiếp, quỳ gối ở trước cửa dập đầu vô số lần, cầu xin vô số lần, cuối cùng ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, mới đổi được Vô Tâm tiên sinh đại phát từ bi, ủy khuất nàng rồi.
Thiệu Liễu Nhi nhét tay hắn về trong chăn.
“Vương gia, này đều là ta nên làm.
Hạo Chân nói:
“Có vợ như thế, còn cầu mong gì. Liễu Nhi, cái mạng này của bản vương là nàng cứu.
“Vương gia nói quá lời...
Thiệu Liễu Nhi không muốn kể công, nói đến sự tình Vô Tâm, nàng lại có chút thất thần, ngơ ngác.
Mãi đến khi Hạo Chân lay lay nàng, mới làm nàng tỉnh lại.
“Nghe nói mấy ngày nay nàng không chợp mắt, có phải quá mệt mỏi hay không? Mệt thì trở về nghỉ ngơi, không cần thủ ở chỗ ta, ta không có chuyện gì. Người đâu, đưa vương phi trở về nghỉ ngơi!
...
Vô Tâm cũng tỉnh rồi, không để ai quấy rầy, lẻ loi nằm ở trong đình viện, trông ánh trăng trên bầu trời đêm, suy nghĩ xuất thần.
Ở Tề Kinh lâu như thế, người vẫn muốn gặp nhưng không dám thấy rốt cục nhìn thấy, hắn vốn định hỏi nàng vì sao không tuân thủ ước hẹn, vì sao gả cho người khác.
Hắn vốn định trả thù hết thảy người chia rẽ bọn hắn, hắn muốn trả thù Thiệu Bình Ba, hắn muốn trả thù Ngưu Hữu Đạo, thậm chí hắn hy vọng giết người chiếm giữ nàng.
Nhưng kết quả thì sao, hắn lại đi cứu nam nhân của nàng, cứu sống nam nhân kia để đối phương cùng nàng sớm chiều gần nhau, mà hắn chỉ có thể lẻ loi nhìn ánh trăng, hắn không biết bản thân làm cái gì.
Hắn nhớ tới tình hình năm đó mình vừa tỉnh lại, thân ở trong không gian đầy bình bình lon lon tràn ngập mùi thuốc.
Khi biết lão đầu cứu mình là Quỷ Y đại danh đỉnh đỉnh, hắn nhớ tới ước hẹn ba năm của Thiệu Bình Ba, phải có tiền đồ mới bằng lòng gả Thiệu Liễu Nhi cho hắn, hắn liền điên cuồng cầu xin Quỷ Y thu hắn làm đồ, không tiếc giá lớn bắt lấy cơ hội này.
Lão đầu bị hắn dằn vặt không kiên nhẫn, qua loa hắn, ném một quyển sách thuốc cho hắn, nói trong vòng ba ngày nếu hắn có thể học thuộc lòng, liền đáp ứng thu hắn làm đồ.
Kết quả hắn làm được, này cũng là sự tình duy nhất hắn am hiểu nhất, lão đầu im lặng không có nuốt lời, thu hắn làm đệ tử.
Càng làm cho lão đầu ngoài ý muốn là, đồ đệ ngốc của mình, một thư sinh cổ hủ vô dụng, vậy mà có thiên phú phương diện này, học y rất nhanh, là thầy thuốctrời sinh, có chút cảm giác va vào bảo bối.
Thế nhưng lão đầu biết mục đích hắn học y là vì cái gì, là vì nữ nhân, lão đầu không muốn để cho hắn xuất sơn, để hắn quên những thị thị phi phi kia.