Đạo Quân

Chương 1657: Đi, cùng ta đi trói người! (1)




Đến cửa, Quách Mạn tranh thủ mở đại môn ra.

Bộ Tầm quay đầu lại thấy người tới, nhất thời vẻ mặt kinh hỷ, cung kính chắp tay nói:

“Bộ Tầm bái kiến Vô Tâm tiên sinh!

Vô Tâm nói:

“Sự tình của ngươi, Quách Mạn đã nói với ta, ngươi trở về đi, ta không có hứng thú, ngươi thủ ở chỗ này cũng vô dụng.

“Tiên sinh, tình huống khẩn cấp...

Bộ Tầm lo lắng, vội vàng tường thuật sự tình một lần nữa, khẩn cầu đối phương cứu viện.

Lặp lại lần nữa là sợ Quách Mạn không nói rõ ràng sự tình.

Nhưng Vô Tâm chỉ yên lặng lắng nghe, sau khi nghe xong nói:

“Nói xong chưa? Ta nói rồi, ta không có hứng thú, ngươi nói như thế nào đi nữa cũng vô dụng. Trở về nói cho hoàng đế của ngươi, đừng đến quấy rầy ta, coi như chưởng môn của tam đại phái tự mình đến cầu ta cũng vô dụng. Không tiễn!

Dứt lời xoay người rời đi.

Vừa nghe lời này, thị vệ nhất thời nổi giận, có người phẫn nộ xông lên bậc thang.

“Đại tổng quản, đừng nhiều lời với hắn, trực tiếp...

“Không được vô lễ!

Bộ Tầm vội vàng đưa tay cản lại, quát nói:

“Lui ra!

Sau đó lại nhìn vào trong cầu xin.

“Tiên sinh, Vô Tâm tiên sinh, lão nô cầu ngài, lão nô quỳ xin ngài!

Dứt lời thật quỳ gối ở trên bậc thang.

Nhưng kết quả làm người rất tiếc nuối, Quách Mạn áy náy đóng cửa lại.

Cạch!

Đại môn đóng lại ở trước mặt Bộ Tầm, nhìn đại môn đóng chặt, sắc mặt Bộ Tầm cực kỳ khó coi...

Cầu như thế nào đi nữa cũng vô dụng, Bộ Tầm chỉ có thể khẩn cấp phản hồi hoàng cung báo cáo, để trong cung đừng chậm trễ thời gian, nghĩ biện pháp khác.

Nghe xong bẩm báo, nghe được coi như bọn hắn tự mình tới cầu cũng vô dụng, chưởng môn của tam đại phái hai mặt nhìn nhau, phát hiện vị kia thật là một chút mặt mũi cũng không cho bọn hắn.

Chưởng môn Đại Khâu Môn Tam Thiên Lý hừ lạnh một tiếng.

“Thật coi chúng ta sợ hắn sao, giết hắn dễ như ăn cháo!

Tất nhiên này chỉ là nói cho có nói, thật cho hắn thêm mấy lá gan cũng không dám.

Coi như muốn giết cho hả giận cũng không phải hiện tại, trước mắt còn cần thương nghị nghĩ biện pháp cứu người.

Nhưng mà thương lượng đến thương lượng đi, đều không có biện pháp gì tốt, nơi này còn không lấy ra định ý, kết quả lại xảy ra vấn đề.

Ngoài điện một tên thái giám khẩn cấp tới tìm Bộ Tầm nói thầm mấy câu, Bộ Tầm vừa nghe sắc mặt tái xanh, tranh thủ đi vào trong điện bẩm báo:

“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương lo lắng Ngọc vương an nguy, nghe nói nô tài không thể mời Vô Tâm tiên sinh đến, nên lệnh trưởng công chúa ra mặt mời Vô Tâm tiên sinh đến!

Chưởng môn của tam đại phái nhìn nhau, Ngọc vương Hạo Hồng chính là nhi tử của hoàng hậu, hoàng hậu ký thác kỳ vọng cao, càng quan hệ đến tương lai của hoàng hậu, mắt thấy nhi tử muốn bỏ mạng, tâm tình của hoàng hậu có thể tưởng tượng được. Chỉ là phái trưởng công chúa ra mặt, không phải đi mời người, nghe như thế nào cũng giống như là đi bắt người.

Trưởng công chúa Hạo Thanh Thanh là cái tính cách gì, chưởng môn của tam đại phái ít nhiều cũng có chút nghe thấy, chỉ giỏi gây họa a.

Bất quá ba vị chưởng môn đại khái cũng đoán ra tâm tư của hoàng hậu, người khác đi làm loạn sẽ chọc giận Hạo Vân Đồ, nhưng Hạo Thanh Thanh là nữ nhi Hạo Vân Đồ sủng ái nhất, để Hạo Thanh Thanh đi làm loại sự tình này tự nhiên là thích hợp nhất.

Vừa nghe Hạo Thanh Thanh bị hoàng hậu phái đi "mời" người, sắc mặt Hạo Vân Đồ đen kịt lại, hò hét nói:

“Làm loạn! Còn quấy rầy cái gì, còn không mau phái người cản lại!

“Vâng!

Bộ Tầm tranh thủ đi ra ngoài bố trí.

“Nữ nhân ngu xuẩn! Còn thấy không đủ loạn sao?

Hạo Vân Đồ thở phì phò đi tới đi lui, nhưng nếu bởi vì sự tình này giáng tội hoàng hậu lại không thể được, hoàng hậu ái tử sốt ruột có thể lý giải, hắn cũng khác nào đâu.

Nhưng hoàng hậu không hiểu tâm tình của hắn, hắn không muốn cứu nhị hoàng tử Hạo Hồng sao? Hắn muốn cứu không chỉ nhi tử của hoàng hậu, mà là một đám nhi tử đối mặt tử vong uy hiếp. Đệ tử Quỷ Y không nể tình, hắn cũng tức giận, hắn cũng muốn bắt đệ tử Quỷ Y, thế nhưng đệ tử Quỷ Y kia không phải người bình thường, phía sau người ta là Quỷ Y a.

Lực ảnh hưởng của Quỷ Y tự nhiên không cách nào đối kháng một quốc gia, nhưng ở tu tiên giới đích xác có lực ảnh hưởng rất lớn, bây giờ hai nước Tấn Vệ chiến sự kịch liệt, Tề quốc cũng cuốn vào trong đó, điều phối sử dụng tu sĩ ba nước đã rất căng thẳng, thời điểm này chọc giận Quỷ Y, còn không biết sẽ chọc ra hậu quả gì.

Nói chung tăng thêm ảnh hưởng mặt trái cho chiến sự, tuyệt đối không phải hắn nguyện ý nhìn thấy!

Một khi chiến sự đi về phía bại cục, Tề quốc sẽ đối mặt nguy hiểm diệt quốc!

Quốc gia hưng vong so sánh với một đám hoàng tộc sinh tử, hắn tuyển cái trước!

Nhi tử không có còn có thể sinh, hắn không thiếu nữ nhân giúp hắn sinh nhi tử, huống hồ hắn còn có nhi tử khác, trúng độc chỉ là nhi tử đứng hàng triều đình mà thôi.

Ý nghĩ như vậy có lẽ quá mức lãnh khốc vô tình, làm nữ nhân của hắn khó có thể tiếp nhận.

Nhưng theo hắn, cảm thụ cá nhân không trọng yếu, nếu toàn bộ Tề quốc diệt vong, hắn mất đi không chỉ là những nhi tử trúng độc kia, ngay cả những người chưa trúng độc sợ là cũng không giữ được, hơn nữa còn mất đi càng nhiều càng nhiều!

Cho nên hắn tình nguyện mất mặt, cũng phải ép Hạo Thừa ở rể Vệ quốc, hắn không thiếu nhi tử như thế!

...

Hai chi nhân mã vội vội vàng vàng chạm trán ở trên đường, hai phu thê dẫn đầu cũng chạm mặt.

Hô Diên Uy mang một đám người đến, vừa thấy Hạo Thanh Thanh liền nói:

“Gấp rút bảo ta mang người đến làm gì?

Hạo Thanh Thanh nói:

“Ta bị người bắt nạt, lẽ nào ngươi mặc kệ sao?

“Thiết!

Hô Diên Uy khinh thường xì mũi, trên dưới đánh giá lão bà của mình.

“Bắt nạt ngươi? Ở Tề Kinh này chỉ có ngươi bắt nạt người khác, ai dám bắt nạt ngươi? Ta đã nói với ngươi, ta rất bận rộn, ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ thao luyện binh mã mà phụ thân bàn giao, không xong sẽ phải ăn quân côn, không có thời gian làm loạn với ngươi... Cũng phải, đến thời điểm đó ngươi lại có thể cười trên nỗi đau của ta.

Hạo Thanh Thanh cắn môi nhìn hắn, viền mắt đỏ ửng.

“Ây...

Hô Diên Uy đang muốn rời đi sững sờ, phát hiện không đúng, làm sao cảm giác muốn khóc? Nữ nhân này chưa bao giờ chịu yếu thế ở trước mặt mình, chớ nói chi là rơi nước mắt ở trước mặt. Không khỏi thử hỏi.

“Thật có người bắt nạt ngươi?

Hạo Thanh Thanh nhấc tay áo lau nước mắt.

“Ta chỉ hỏi ngươi có giúp hay không?

Hô Diên Uy nhíu mày nói:

“Ngươi không phải ghét bỏ ta một thân mồ hôi bẩn, ghét bỏ ta không sạch sẽ, đuổi ta đi quân doanh ngủ sao? Như thế nào, hiện tại không ghét nữa?

Nước mắt của Hạo Thanh Thanh lăn xuống hai gò má, nức nở nói:

“Hô Diên Uy, Nhị ca ta trúng kịch độc, sắp chết rồi, lẽ nào ngươi không cứu sao?

“Này...

Hô Diên Uy nhếch miệng im lặng, Hô Diên gia ở kinh thành cũng không phải trang trí, có mạng lưới tình báo của quân đội, sự tình này trước đây không lâu hắn nhận được tin tức, chỉ là... hắn gãi gãi đầu.

“Cứu... Ta đương nhiên tưởng cứu, nhưng ta không có bản sự đó a, để ta ra chiến trường mà nói, có lẽ ngay cả Mông Sơn Minh cũng phải quỳ gối ở trước mặt ta gọi gia gia tha mạng, nhưng giải độc cứu người ta là một chữ cũng không biết! Sự tình này ngươi hẳn là tìm hoàng thượng, tìm tam đại phái mới đúng, tìm ta có tác dụng quái gì. Lại nói, cứu người ngươi liền nói cứu người, nói cái gì có người bắt nạt ngươi, hai chuyện khác nhau có thể dính lại sao? Này không phải nói rõ là gạt ta sao?

Hạo Thanh Thanh ủy khuất nói:

“Nếu phụ hoàng và tam đại phái có thể nghĩ ra biện pháp, ta tìm ngươi làm gì? Bây giờ có thể giải cứu Nhị ca chỉ có đệ tử Quỷ Y Vô Tâm ẩn cư trong kinh kia, phụ hoàng phái người đi mời, Bộ Tầm tự mình đi mời, nhưng người ta thấy chết không cứu, quyết không chịu cứu viện. Nhị ca là thân ca ca của ta, bây giờ Vô Tâm kia thấy chết không cứu, nhất định ngồi nhìn Nhị ca ta chết, ngươi nói có phải bắt nạt ta hay không?