Không chỉ kinh thành, trong cung vừa giết Nam Nhân Ngọc, liền lập tức đưa tin các nơi, chờ mọi người phản ứng lại, không ít tướng quân đã chịu khổ độc thủ.
Thật như Thường quý phi nói, vạn sự từ lâu chuẩn bị thỏa đáng, hoặc là nói ở dưới người nào đó tọa trấn, chỉ huy mưu đồ đã lâu, từ lâu ở mỗi tiết điểm chuẩn bị thỏa đáng, chỉ kém một đạo thánh chỉ của Huyền Thừa Thiên mà thôi...
Thiên Vi phủ, đã bị đại quân bao vây.
Huyền Vi nổi giận đùng đùng nhanh chân đi ra, quân thủ ngoài cửa chặn lại, Tây Môn Tình Không tức giận.
Huyền Vi kéo hắn lại, tiện tay rút bảo kiếm của Đường Nghi mượn dùng một chút, bay thẳng đến rừng đao thương, lạnh lùng nói:
“Ai dám ngăn cản ta!
Thủ vệ không dám mạo phạm, đối mặt nàng từng bước áp sát, càng tập thể lùi về sau.
Tướng lĩnh vừa nhận chức nhìn chung quanh một chút, phát hiện chỉ còn mình đối mặt, lập tức quay đầu lớn tiếng nói:
“Không cho phép lùi về sau!
Huyền Vi phất tay chém ra một kiếm, cổ của tướng quân kia phun ra máu tươi, phun hết lên mặt Huyền Vi.
Tướng quân kia che cổ, ầm ngã xuống đất.
Trên mặt Huyền Vi máu tươi tí tách, như mang theo huyết hoa, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, nâng kiếm mở đường, đại quân vây nhốt chủ động nhượng ra một con đường.
Vừa đi ra khỏi đại quân vây nhốt, Huyền Vi đi tới trước một kỵ binh, kỵ sĩ bị nàng vung kiếm chỉ tay, sợ đến tranh thủ buông dây cương ra lui lại.
Huyền Vi đoạt ngựa, làn váy bay múa, trong nháy mắt xoay người lên ngựa, một tay nắm dây cương, chiến mã tại chỗ xoay hai vòng, lại vung kiếm chỉ về phía thị vệ theo nàng từ Thiên Vi phủ lao ra, lạnh lùng nói:
“Các ngươi lập tức lao tới các phủ, truyền lệnh bách quan, hỏa tốc đi hoàng cung gặp ta!
“Vâng!
Bọn thị vệ lĩnh mệnh, sau đó tứ tán, dồn dập cướp chiến mã của đại quân, chiến mã hí lên, tiếng vó ngựa gấp gáp tứ tán.
Thống lĩnh đại quân bị Huyền Vi chém giết tại chỗ, trong quân không đầu, cũng không người dám phát hiệu lệnh, đại quân trơ mắt nhìn người của Huyền Vi đoạt ngựa rời đi, đối mặt Huyền Vi không ai dám phản kháng.
Một màn này đối với Tây Môn Tình Không hơi có xúc động, trước hắn được biết Thiên Vi phủ bị vây, vốn còn muốn chuẩn bị bảo hộ Huyền Vi giết ra khỏi trùng vây, ai biết căn bản không cần.
Huyền Vi thậm chí bảo hắn tránh ra, chỉ mượn bảo kiếm của Đường Nghi dùng một lát, một người một kiếm, liền chấn nhiếp loạn quân không dám động đậy.
Truyền lệnh thị vệ xong, Huyền Vi một thân máu tươi tay cầm dây cương, vung kiếm thúc ngựa, chiến mã lập tức lao nhanh.
Một người một kiếm một ngựa, váy dài bay múa ở trong gió, tay nhỏ nâng kiếm thẳng đến hoàng cung.
Tây Môn Tình Không lắc người, bay lượn đi theo.
Đường Nghi vung tay lên, suất lĩnh đệ tử Thượng Thanh Tông lắc mình đuổi theo, ở trên nóc nhà hai bên chạy như bay tùy tùng hộ vệ...
Cách Thiên Vi phủ không xa có một khách điế.mm, trong phòng khách trên lầu, Thiệu Bình Ba tóc mai điểm bạc đứng chắp tay, thông qua cửa sổ vẫn quan sát được động tĩnh của Thiên Vi phủ.
Hắn đến Vệ quốc, sau khi bố trí kỹ càng tất cả, liền tự mình đến kinh thành Vệ quốc tọa trấn chỉ huy, tất cả hết thảy đều trải qua hắn kín đáo trù tính.
Chính vì hắn trù tính, người của Huyền Thừa Thiên mới có thể đúng lúc chuẩn xác xử trí nhiều tướng lĩnh dưới trướng của Nam Nhân Ngọc như vậy.
Mắt thấy Huyền Vi chấn nhiếp loạn quân đi ra, Thiệu Bình Ba nói thầm một tiếng.
“Không hổ là trụ cột Vệ quốc, thủ quân ở hoàng cung sợ là cản không được nàng.
Thiệu Tam Tỉnh nói:
“Sớm biết như vậy, nên an bài người ám sát.
Thiệu Bình Ba nói:
“Vận dụng đại lượng tu sĩ mà nói, chưa nói tới có thể ám sát thành công hay không, một khi kinh động tam đại phái của Vệ quốc, một khi để tam đại phái của Vệ quốc ý thức được là ngoại địch làm loạn, có tu sĩ của tam đại phái hộ vệ, liền không cách nào thuận lợi giải quyết những tướng lĩnh kia. Còn có khả năng kinh động tam đại phái của Vệ quốc khẩn cấp đưa tin các nơi phòng bị, chúng ta phải tranh thủ thời gian cho các nơi. Hiện tại tam đại phái của Vệ quốc hẳn còn không phản ứng lại là xảy ra chuyện gì, chỉ sẽ cho rằng là hai tỷ đệ tranh quyền.
“Đợi đến tin tức truyền ra, chờ thời điểm bọn hắn minh bạch là xảy ra chuyện gì, đã muộn rồi!
Đúng lúc này một người ăn mặc giống như tiểu nhị bước nhanh lên lầu, giao cho Thiệu Tam Tỉnh một bức mật thư.
Thiệu Tam Tỉnh xem qua nội dung trong thư, lập tức nhìn Thiệu Bình Ba bẩm báo nói:
“Đại công tử, ý chỉ của Huyền Thừa Thiên đã phát ra ngoài.
“Tốt!
Thiệu Bình Ba khẽ vuốt cằm.
“Lập tức thông báo người của chúng ta, đợi các nơi vừa có động tĩnh, liền cấp tốc tản lời đồn vào trụ sở các quân của Vệ quốc, nói Huyền Thừa Thiên vì nắm giữ binh quyền, đã giết Nam Nhân Ngọc, cũng khám nhà diệt tộc một đám tướng lĩnh theo Nam Nhân Ngọc, Huyền Thừa Thiên muốn thanh tẩy tướng sĩ dưới trướng Huyền Vi và Nam Nhân Ngọc.
“Đồng thời truyền tin tức về Tấn quốc, nói cho bệ hạ, vạn sự đã chuẩn bị, đại quân có thể bắt đầu tập kết rồi.
“Vâng!
Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh rời đi.
Đứng ở cửa sổ nhìn Thiên Vi phủ, tâm tư của Thiệu Bình Ba cuồn cuộn, vừa nãy hắn nhìn thấy Đường Nghi, không nói qua lại với Đường Nghi, nhìn thấy Đường Nghi thì nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo.
Bây giờ Ngưu Hữu Đạo ở trong Thánh cảnh, tình huống cụ thể hắn không biết, người ở hậu trường cổ vũ bày kế để hắn phát động chiến sự kia, đến nay không có cho hắn bất kỳ hồi âm...
Tiếng mở cửa vang lên, Thiệu Tam Tỉnh đi vào, đi tới bên cửa sổ thấp giọng nói:
“Hai người trong cung đến rồi.
Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói:
“Vào đi.
“Vâng!
Thiệu Tam Tỉnh đáp lại, xoay người mở cửa, phất tay ra hiệu.
Hai người che ở trong đấu bồng đen, không thấy rõ khuôn mặt đi vào, hai người vừa tiến vào, trong phòng dần dần tràn ngập mùi thơm son phấn của nữ nhân.
Hai người đi tới phía sau Thiệu Bình Ba, đồng thời xốc lên đấu bồng che đầu, là hai dung nhan xinh đẹp, chính là Thường quý phi và Tang quý phi cực kỳ được Vệ Quân sủng ái.
Sau khi hai người lộ mặt rõ ràng có chút khẩn trương sợ sệt, song song quỳ xuống, cùng kêu lên nói:
“Bái kiến đại nhân.
Thiệu Bình Ba đưa tay đóng cửa sổ, xoay người, ở trên cao nhìn xuống hai người nằm rạp trên mặt đất, ôn hòa nói:
“Đứng lên đi.
Lúc này nhị nữ mới bò lên, chỉ nhìn Thiệu Bình Ba một cái liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Thiệu Bình Ba nói:
“Các ngươi làm không tệ, cực khổ rồi.
Hai người vội nói:
“Tạ ơn đại nhân tán dương.
Thiệu Bình Ba nói:
“Giấy không thể gói được lửa, sự tình vừa ra, Huyền Vi sớm muộn sẽ phát hiện, đến thời điểm nàng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta nói chuyện giữ lời, sau khi sự thành sẽ tiếp các ngươi rời đi, sẽ không qua sông đoạn cầu.
Hai người lại nói:
“Tạ ơn đại nhân.
Thiệu Bình Ba duỗi tay chỉ vào xiêm y trên thân hai người, ra hiệu một thoáng.
“Cởi ra đi!
Nhị nữ nhìn nhau, cuối cùng chậm rãi nới dây lưng, mới cởi áo ngoài xong, ở dưới Thiệu Bình Ba ra hiệu, hai người cởi hết cả nội y trên người.
Dù sớm thông hiểu sự tình nam nữ, nhưng dáng vẻ này vẫn để các nàng rất không dễ chịu.
Thân thể uyển chuyển, tinh xảo mê người, không cô phụ khuôn mặt kiều diễm kia của hai người, ngay cả Thiệu Tam Tỉnh ở bên cạnh xem cũng có chút huyết mạch căng phồng, hầu kết khô khốc.
Nhị nữ trần tr,uồng, cảm giác bại lộ như vậy có chút mê người.
Các nàng không phải lần thứ nhất cởi,sạch ở trước mặt Thiệu Bình Ba, khi các nàng được tuyển chọn, lần thứ nhất được mang tới trước mặt Thiệu Bình Ba, Thiệu Bình Ba liền để các nàng cởi s,ạch.
Không có bất kỳ hành động gây rối nào với các nàng, chỉ xoay quanh thưởng thức thân thể của các nàng, xác thực mà nói là như xem kỹ.
Thiệu Bình Ba vừa thưởng thức vừa nói:
“Không để các ngươi có con với Huyền Thừa Thiên, cũng là vì tốt cho các ngươi, không muốn các ngươi có ràng buộc, nếu không sẽ hại các ngươi. Tư thái bảo dưỡng không tệ, so với trước đây càng trắng mịn, xem ra điều kiện trong cung đích xác rất tốt. Được rồi, mặc y phục vào đi, sau đó ta sẽ dẫn các ngươi rời Vệ quốc.