Sớm có lo lắng này là vì bị vứt quen, quen còn lo lắng chỉ vì quá trình chờ đợi quá mức vô vị, còn phải cẩn thận trốn sợ bị người phát hiện ra.
Mắt thấy Ngưu trưởng lão điều động phi cầm đơn độc rời đi, Tần Quan than thở nói:
“Không biết trưởng lão muốn làm gì.”
Kha Định Kiệt hỏi.
“Ngao Phong! Trưởng lão tiến vào Vô Lượng Viên không phải là muốn gặp hắn chứ?”
Tần Quan quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn nhau, đều có hoài nghi giống nhau.
Người khác không biết Ngưu trưởng lão và Ngao Phong trong bóng tối có cấu kết, nhưng hai người bọn hắn biết...
Trong Hoang Trạch Tử Địa, một con Hắc Hồ chui ra, hóa thành trưởng lão Hồ tộc Hắc Vân.
“Đến rồi.”
Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng lên tiếng chào hỏi, cũng đứng lên.
Hắc Vân đi tới trước mặt.
“Lại có việc?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ta mới từ Vô Lượng Viên đi ra.”
“A! Ngươi tiến vào Vô Lượng Viên?”
Hắc Vân giật mình, thấy đối phương gật đầu thừa nhận, không khỏi lo lắng.
“Ngươi có thể vào, làm gì còn phải bảo chúng ta mạo hiểm phóng hỏa thiêu một lần? Còn nữa, ngươi ra vào như vậy không sợ gây nên hoài nghi sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Không ngoài dự đoán, trong Vô Lượng Viên đề phòng nghiêm ngặt, ta và Ngao Phong tiếp xúc đều nằm trong sự giám thị, không thể có bất kỳ mờ ám. Trong Vô Lượng Viên không phải địa phương thuyết phục Ngao Phong phối hợp, hỏa thiêu dẫn hắn ra chạm mặt là đúng. Còn vấn đề hoài nghi, ngươi không cần lo lắng, không nắm chắc ta sẽ không tiến vào.”
“Bên Ngao Phong ta đã khai thông tốt, tiếp đến phải nhìn xem bản sự của Hồ tộc các ngươi...”
Hắn nói chi tiết kế hoạch liên hệ với Ngao Phong cho Hắc Vân và cả việc tiến hành thương nghị kín đáo, chặt chẽ kia nữa.
Sau khi đã lên kế hoạch mọi thứ thỏa đáng, Hắc Vân thở ra một hơi, vẻ mặt mang theo nét lo lắng:
“Năm đó chúng ta có thể liên hệ với lão tộc trưởng ở dưới mí mắt của La Thu, đối với truyền tin tức tự nhiên không có vấn đề, ta chắc chắn sẽ không để người Vô Lượng Viên phát hiện, chỉ là không biết Ngao Phong có thể phối hợp hay không.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Có thể phối hợp hay không, thử qua mới biết. Hắn thân là đồ tôn của Đốc Vô Hư, đến lúc Vô Hư Thánh Địa phòng thủ cửa trận sẽ có chút ưu thế.”
Hắc Vân gật đầu nói:
“Ta sẽ mau chóng phái người tới thành lập đường giây liên lạc cùng hắn.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Sự tình này, chúng ta không thể làm hỏng, cho nên cần phải cẩn thận.”
Hắc Vân nói:
“Ngươi yên tâm, luận trình độ hiểu rõ thế giới này, không ai hơn được chúng ta, tuy chúng ta đánh không thắng cửu cẩu, nhưng ở dưới mí mắt của bọn hắn làm chút sự tình lén lén lút lút lại không thành vấn đề. Hơn nữa vì để lão tộc trưởng có thể khôi phục lại, chắc chắn chúng ta sẽ cẩn thận.”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng.
“Nói đến trình độ hiểu rõ thế giới này, vừa vặn có một chuyện cần các ngươi đi làm.”
Hắc Vân nói:
“Chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Thất Thải Bảo Châu, nghe nói qua chưa?”
Hắc Vân nói:
“Ngươi là nói đồ vật do Hồng Bạng sản xuất?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Không sai, chính là đồ vật kia.”
Hắc Vân nói:
“Đồ vật kia trừ đẹp đẽ thì không có tác dụng gì, tối đa có tác dụng giống như dạ minh châu, chiếu sáng một chút mà thôi, ngươi muốn đồ vật kia làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ta tự có chỗ cần, lúc nhận được ngươi sẽ biết dùng làm gì. Ngươi phái người đi hải vực thu thập một chút, nhớ kỹ, lấy màu đỏ.”
Hắc Vân nói:
“Cái này đơn giản thôi, chỉ tốn chút thời gian là được, cũng rất an toàn.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Mọi việc thường hay xảy ra vấn đề ở những chi tiết không quan trọng, mà có khi sự việc tưởng như bình thường ấy lại là điểm chí mạng, đừng chủ quan bất cẩn, phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.”
Hắc Vân nói:
“Ngươi yên tâm, đúng rồi, cần bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ta đã thấy Thất Thải Bảo Châu, vài viên hẳn là được rồi. Có điều cần kích cỡ như thế nào thì khó mà nói trước được, để cho ổn thoả, tìm mười viên, mau chóng làm cho xong đi.”
Hắc Vân nói:
“Được, đi về ta sẽ sắp xếp người đi xử lý, sau khi vật kia tới tay sẽ lập tức đưa cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo xua tay nói:
“Không cần đưa tới cho ta, cứ giữ ở chỗ ngươi. Mặt khác ngươi chuẩn bị một mật địa, ta muốn dùng. Trong mật địa chuẩn bị thêm một số vật liệu gỗ cứng rắn, còn có đá tảng, ngọc thạch cũng phải chuẩn bị một ít, đúng rồi, còn có cả nhựa cây nữa.”
Hắc Vân nghi ngờ nói:
“Những thứ này đều chỉ là việc nhỏ, sẽ không có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể chuẩn bị tốt.”
“Vậy cứ như thế đi, ta đi trước, chuẩn bị đồ vật đầy đủ xong lập tức liên hệ ta.”
Ngưu Hữu Đạo nói xong cáo từ.
...
Ba chữ Vô Lượng Viên trên bảng hiệu cực kỳ bắt mắt.
Vị trí bảng hiệu cũng chính là vị trí cửa ra vào sau khi đại trận phòng hộ mở ra, Ngao Phong đứng ở dưới bảng hiệu, ngày hôm nay đến phiên người Vô Hư Thánh Địa làm nhiệm vụ.
Hai người cùng làm nhiệm vụ, một người khác tên Nguy Dã, có thể bị phái tới trông cửa, thân phận địa vị có thể suy ra được. Không giống Ngao Phong bị phái tới trông cửa, Ngao Phong là đang tiếp nhận hình thức trừng phạt, Nguy Dã thì đích xác là bởi vì thân phận địa vị.
Hai người như thường ngày làm nhiệm vụ, nhưng Nguy Dã phát hiện ngày hôm nay Ngao Phong đang làm nhiệm vụ dường như có chút bất đồng, tựa hồ hơi mất tập trung.
Ngao Phong bồi hồi ở dưới bảng hiệu dường như vẫn quan sát bên ngoài.
“Ngao tiên sinh đang nhìn cái gì vậy?”
Thời điểm hai người đi ngang qua nhau, Nguy Dã rốt cục không nhịn được khách khí hỏi.
Sở dĩ khách khí, là bởi vì thân phận và bối cảnh của Ngao Phong, hiện tại có lẽ xui xẻo, nhưng dù sao người ta cũng là đồ tôn của Đốc Vô Hư, nói không chừng ngày nào đó lại trở mình quản lý hắn ta cũng nên.
Ngao Phong rùng mình, ý thức được hôm nay hành vi của mình có chút khác thường.
Nhưng hắn thực không nhịn được, Ngưu Hữu Đạo nói sẽ phái Hồ tộc liên hệ hắn, sẽ để Hồ tộc truyền tin tức tới, còn nói cái gì chỉ cần hắn lưu tâm quan sát sẽ phát hiện.
Phát hiện cái gì? Ngưu Hữu Đạo ngay cả ngày nào hắn làm nhiệm vụ cũng không hỏi, làm sao liên hệ hắn cũng không báo, bên ngoài lại không thấy rõ tình hình trong trận pháp phòng hộ, hắn không thể nào nghĩ ra được sao Hồ tộc có thể liên hệ hắn.
Hắn cũng sợ, sợ gây ra động tĩnh gì bị người phát hiện, thử hỏi hắn làm sao có thể không quan sát.
“Ài, ra sự tình lớn như thế, Thánh Tôn tức giận, không thể lại qua loa, bằng không ngươi ta không chịu trách nhiệm nổi.
Ngao Phong tìm lý do hợp tình hợp lý.
Nguy Dã vừa nghe, thần sắc nghiêm nghị, cũng lên tinh thần theo.
Ngao Phong ứng phó qua, tiếp tục nghiêm mật quan sát bên ngoài? Hồ tộc sẽ đưa tin tức đến cửa? Nói chơi à? Vùng này cực kỳ trống trải, đặc biệt là địa phương cách cửa vài chục trượng đều bị liệt hỏa đốt một lần, không có chướng ngại che lấp, có đồ vật gì tiếp cận rất dễ dàng bị phát hiện, Hồ tộc làm sao có khả năng đưa tin tức đến cửa?
Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo không thể lấy loại sự tình này nói đùa, liên tiếp có những hành động mạo hiểm là vì để kể loại chuyện cười này, vậy quả thật sẽ thành chuyện cười.
Nhưng hắn nhìn tới nhìn lui, thực nhìn không ra dị dạng gì, chỉ phát hiện một con bọ cánh cứng rơi ở trên nhánh cỏ, lúc thì bay lên loanh quanh hai vòng.
Lẽ nào là phái bọ cánh cứng đến truyền tin tức sao? Chính hắn cũng cảm thấy hoang đường, ai có thể điều khiển bọ cánh cứng ở khoảng cách xa vậy chứ?
Trách nhiệm trông coi đại môn cực kỳ khô khan vô vị.
Thời điểm nửa buổi chiều, một con phi cầm cỡ lớn bay đến, lao xuống dừng ở bên ngoài, người tới là trưởng lão Thiên Ma Thánh Địa, lộ ra lệnh bài thông hành của Ô Thường.
Nguy Dã đi tới bên cạnh một cái chung treo lơ lửng ở dưới bảng hiệu, nắm dây thừng rung vang coong coong.
Rất nhanh, nhân viên Vô Hư Thánh Địa trực ban kết thành đội chạy tới, cửa trận mở ra, một đám người đi ra ngoài tiến hành lục soát nghiêm mật.
Thời điểm lục soát, ánh mắt Ngao Phong đột nhiên động một cái, phát hiện con bọ cánh cứng ở ngoài cửa đột nhiên bay vào.