Đạo Quân

Chương 160: Tới Một Người Ta Giết Một Người




Tống Long cười gằn trong bụng, nghĩ thầm, ngươi là cái thá gì cũng xứng đàm phán với Tống gia? Nhưng lão vẫn bình tĩnh nói: “Dài dòng một đống, không hiểu ngươi nói cái gì. Đây không phải nơi cho ngươi nói hươu nói vượn. Ta hạ sát thủ với ngươi khi nào? Không chứng không cứ, không thể nói lung tung!”

Gần như cùng lúc ấy, Hoàng Húc Thăng vẫn lắng nghe động tĩnh bên trong lập tức lắc mình ra đằng sau lão phòng ngừa Ngưu Hữu Đạo đàm luận không xong lại làm ra hành động gì.

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy chắp tay nói: “Tống đại nhân, ta một mảnh thành ý, chỉ cần có thể buông tha cho ta, điều kiện gì cũng có thể đàm luận!”

Hắn không nói dối. Tống gia thế lớn, nếu có thể giải quyết trong hòa bình là tốt đẹp nhất.

Tống Long dựa vào ghế, ôn hòa nhã nhặn đáp: “Không thể nào. Ngươi bảo ta đàm làm sao?”

Ngưu Hữu Đạo không nói gì. Thái độ của đối phương đã rõ ràng.

Người ngồi ở đây đều là kẻ tinh tường, ai cũng hiểu ý Tống Long muốn nói. Nhưng họ chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, không ai quan tâm đ ến cảm giác của Ngưu Hữu Đạo.

Tống Long nhìn sang Gia Cát Tầm: “Gia Cát, đừng có chơi mấy trò vớ vẩn khó hiểu này. Để cho người không liên quan lui ra, nói chuyện chính đi!”

Gia Cát Tầm chỉ có thể đứng dậy tiễn khách, chắp tay nói: “Ngưu huynh, thực không tiện, ngươi xem có phải nên quay về nghỉ ngơi trước không?”

Tống Long rất xem thường Ngưu Hữu Đạo, nhếch miệng thành một vệt cười gằn nhàn nhạt.

Đồ Hoài Ngọc bên cạnh quái gở nói: “Có mấy người, thực không hiểu nghĩ thế nào, chuyện như vậy cũng có thể đồng ý đứng ra giảng hòa được. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là không xong rồi, làm vậy không phải tự khiến mình lúng túng sao? Ngoài miệng không lông, làm việc vô ích!”

Gia Cát Tầm đang áy náy lập tức quay phắt lại, thẹn quá hóa giận, mắng: “Thương Tấn lão tặc, ngươi mắng ai?”

Đồ Hoài Ngọc cũng đứng dậy, trừng mắt: “Gia Cát tiểu nhi, ngươi mắng ai?”

Gia Cát Tầm mắng trả: “Ai mắng ta ta mắng kẻ đó!”

“Đồ mất dạy! Ta thay mặt phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi!” Đồ Hoài Ngọc quát lên, phất tay tát một cái.

Chát! Một cái bạt tai lanh lảnh vang dội mạnh mẽ bạt trúng mặt Gia Cát Tầm.

Mọi người kinh ngạc ngây người, ở đây không có ai là chưa từng thấy hai người này cãi nhau, nhưng động thủ là lần đầu tiên.

Tống Long hơi sửng sốt, suýt nữa thì bật cười. Chuyện của lão, hai người này lại làm ầm lên như vậy là sao? Còn muốn xem lão làm trò cơ à? Lần này xem ai mới là người làm trò?

Gia Cát Tầm ôm má cũng kinh ngạc ngây người, không ngờ lão thất phu này lại dám ra tay. Khi hai người ngầm hẹn kịch bản để diễn với nhau không hề có màn này. Đây là lão biết mình không dám nói ra chân tướng nên cố tình nhân cơ hội trả thù mà!

Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt. Còn ra tay nữa! Hai người này diễn nhập tâm thật!

Gia Cát Tầm gần như tát trở lại ngay lập tức.

Đồ Hoài Ngọc ra tay trước đã có đề phòng, giơ tay chặn lại, nhưng lại bị Gia Cát Tầm túm lấy râu mép.

Hộ vệ của hai người ở gần đó vội vàng nhảy vào kéo tách họ ra.

Chỉ một thoáng đã có nhiều tu sĩ nhảy vào như vậy rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hộ vệ của những người khác cũng lập tức xông vào bảo vệ chủ nhân của mình rời đình.

“Ai?” Chợt có người hô lên. Một pháp sư tùy tùng của Gia Cát Tầm đột nhiên xoay người, túm lấy vai Hoàng Hữu Thăng đang muốn hộ tống Tống Long đi ra, trách: “Sao lại đá ta?”

“Không phải ta đá!” Hoàng Húc Thăng vung tay gạt gã ra, người kia lảo đảo, ngã chạm phải cạnh bàn.

Hành động này khiến hiện trường lập tức loạn cào cào. Người của Gia Cát Tầm lập tức xông đến, đương nhiên người của Tống Long cũng không cam lòng yếu thế, cũng xông cả lên.

Thấy đủ loạn rồi, Đồ Hoài Ngọc đã tách khỏi Gia Cát Tầm vội hô hoán: “Cản bọn họ lại, đừng làm tổn thương hòa khí!”

Người của lão cũng lập tức xông cả lên liên thủ với người của Gia Cát Tầm, gần như là hai người kéo một mình Tống Long, lập tức tách lão ra khỏi các hộ vệ, bị cô lập.

“Dừng tay, tất cả dừng tay!” Tống Long hò hét.

Ngưu Hữu Đạo đứng nghiêng nghiêng trước bàn lạnh lùng nhìn Tống Long ở ngoài đình, nhấc tay.

Viên Phương ôm kiếm đứng sau lưng lập tức ném ra.

Vồ được kiếm, Ngưu Hữu Đạo lắc mình bước ra, lách qua đám người.

Đám người Hoàng Húc Thăng đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh hãi biến sắc, nhưng vẫn bị người ta kéo chặt.

“Ngươi muốn làm gì?” Có tiếng Tống Long hô lên kinh ngạc.

Mọi người nhìn qua, thấy Tống Long đã bị Ngưu Hữu Đạo tóm chặt búi tóc ấn quỳ xuống đất, mũi kiếm lạnh lẽo gác trên cổ lão.

“Đại nhân!” Tu sĩ bên cạnh Sở Tương Ngọc - sứ thần nước Tấn hỏi thử, xem có cần phải tiến lên ngăn cản không.

Sở Tương Ngọc hơi giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Trong nước Yến sinh loạn không phải chuyện xấu!”

“Các ngươi làm gì?”

Một tiếng quát chói tai vang vọng giữa bầu trời đêm, mấy chục người từ trên trời giáng xuống vây quanh Ngưu Hữu Đạo. Người của phủ Thứ sử đã đến.

Gia Cát Tầm và Đồ Hoài Ngọc nhìn nhau, không cớ gì mà Ngưu Hữu Đạo bị chen ngang. Lần này có thể ra tay sao?

Tạm thời mặc kệ đi, hai người nóng lòng trốn trách nhiệm, đều vội vung tay ra hiệu cho người mình thả thủ hạ của Tống Long ra.

Bọn Hoàng Húc Thăng vừa thoát thân lập tức vọt tới, lại bị người của phủ Thứ sử ngăn lại: “Tất cả dừng tay!”

Bọn Hoàng Húc Thăng chỉ có thể vây quanh Ngưu Hữu Đạo, quát lên: “Ngưu Hữu Đạo, lập tức thả Tống đại nhân!”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo nhìn quanh, rồi nhìn xuống Tống Long đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, hờ hững nói: “Tống Diễn Thanh giết ta, ta giết lại! Lưu Tử Ngư giết ta, ta giết lại! Ngươi giết ta, ta cũng giết! Tống gia các ngươi, một người tới ta giết một người! Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đợi!”

Soạt! Lưỡi dao quét một cái trên cổ Tống Long, máu tươi phụt ra khiến các ca nữ đàn hát góp vui sợ hãi gào thét.

Người không thích đánh đánh giết giết, không ra tay thì thôi, nếu ra tay, hậu quả tương đối tàn nhẫn!

Tống Long còn chẳng kịp kêu lên một tiếng đã bị Ngưu Hữu Đạo lấy đầu, thân thể bị hắn ta đạp một cái ngã lăn xuống đất giật giật, không còn cơ hội sống lại.

Bọn Hoàng Húc Thăng kinh ngạc ngây người. Thế này… làm sao ăn nói được với nước Yến, với sư môn đây?

Sứ thần các nước hít vào một hơi lạnh, dù là Gia Cát Tầm và Đồ Hoài Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng bị tình cảnh này dọa cho sợ hãi run lên cầm cập.

“…” Phương Triết triệt để không nói được gì nữa. Vương gia phái ai tới thế này?

Viên Phương ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ, Đạo gia dám làm thật. Lần này to chuyện rồi!

Trần Quy Thạc trợn mắt há mồm. Tình huống này mà vẫn dám ra tay, thực sự hắn ta không sợ chết sao? Gã thực không ngờ nổi cái tên năm xưa bị giam lỏng ở Đào Hoa Nguyên lại là một kẻ liều mạng tâm ngoan thủ lạt như thế!

Ngưu Hữu Đạo ném thủ cấp trả cho Hoàng Hữu Thăng.

Kiếm trong tay hắn cũng bị đánh rơi ngay lập tức, còn hắn thì bị người của phủ Thứ sử khống chế.

Bọn người Hoàng Húc Thăng điên cuồng xông tới, cũng bị người phủ Thứ sử ngăn cản.

“Giết người đền mạng!” Hoàng Húc Thăng gầm lên.

Người ngăn cản gác kiếm lên cổ gã cảnh cáo: “Thì sẽ xử trí, không cần ngươi dạy dỗ. Kim Châu không phải nơi các ngươi cố tình làm bậy được! Chư vị đệ tử nghe lệnh, còn ai dám làm bừa, giết không tha! Bắt tất cả mọi người ở hiện trường!”

Khắp phòng đao quang kiếm ảnh lấp lóe.

Rất nhanh, một đội nhân mã vọt tới, có thể nói là một người không lọt, bắt đi toàn bộ, không một ai phản kháng!

Thật ra cũng không ai phán phản kháng. Động thủ với nhân mã phủ Thứ sử nơi này quả thực là muốn chết mà!

Sau đó, có người đưa di thể của Tống Long đi.

Trong đìn, chỉ còn lại rượu và thức ăn còn chưa ai động đến, đổ nháo đổ nhào.

Tất cả mọi người đều bị giam trong một viện tử, tu sĩ bị phong bế kinh mạch không thể dùng pháp lực.

Gia Cát Tầm mở cửa một gian phòng, xoa xoa dấu tay trên má, trừng mắt với Đồ Hoài Ngọc đang ngồi đó thảnh thơi uống trà: “Lão già, ai bảo lão đánh người?”

Đồ Hoài Ngọc nói: “Này, không phải để diễn cho thật sao? Ngươi cũng giật mất mấy cọng râu của lão phu, không phải lão phu cũng không tính toán à?”

Mọi người vừa chứng kiến cái chết của Tống Long vẫn còn đang bồi hồi, đều đang suy ngẫm chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả thế nào, đồng thời cũng buồn bực. Đi dự tiệc lại bị bắt, còn bị liên lụy vào chuyện này. Giờ thì chỉ có thể chờ người bên ngoài câu thông mà thôi.