Tần Quan và Kha Định Kiệt hai người đi vào nghe lệnh.
Côn Lâm Thụ ở dưới một mái hiên khác đang ngồi ở trên một băng ghế nhỏ, trông coi hai con Kim Sí suy nghĩ xuất thần, cũng biết đang nghĩ gì, nghe thấy động tĩnh chỉ quay đầu nhìn.
"Đi, báo cáo chuẩn bị với Vấn Thiên thành một tiếng, ra ngoài dạo chơi." Ngưu Hữu Đạo vừa đi vừa nói, dẫn theo Tần, Kha hai người đi.
Côn Lâm Thụ ở dưới mái hiên nhìn chung quanh một hồi, lại yên lặng, nơi này chỉ còn lại y lẻ loi trơ trọi một mình...
Người đốc sát muốn ra ngoài tuần tra, Vấn Thiên thành không có lý do ngăn cản chỉ có thể cho đi, Ngưu Hữu Đạo điều khiển phi cầm đi.
Ba người ra ngoài dạo một vòng, liền tùy tiện tìm một nơi dừng chân của Phiêu Miễu các hỏi một chút mà thôi.
Trên đường quay trở về, Ngưu Hữu Đạo đứng trên lưng phi cầm ở trên không trung đột nhiên tiến lên, yêu cầu Chỉ Linh điều khiển phi cầm, đồng thời bảo Tần Quan điều khiển ở phía trước lui ra sau, hắn tự mình đích thân điều khiển.
Tần Quan lui xuống nhìn Kha Định Kiệt, đoán chừng lại muốn ném bọn họ xuống.
Không ngoài dự liệu, phi cầm đột nhiên lao xuống vào trong một nơi núi rừng, khi lượn quanh bên trên rừng cây, Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: "Các ngươi xuống dưới tìm nơi ẩn nấp, ta quay về lại tìm các ngươi."
"Vâng!" Hai người cùng nhau lĩnh mệnh, cùng nhau phi thân nhảy xuống dưới, không khó hiểu chút nào, ngay cả hỏi cũng không hỏi nhiều một câu, đã bị ném bỏ mãi thành thói quen.
Sau khi hạ xuống, hai người ngẩng đầu đưa mắt nhìn phi cầm rời xa, Kha Định Kiệt lẩm bẩm một câu: "Đây lại muốn đi đâu?"
"Haiz!" Tần Quan thở dài một tiếng: "Đi thôi, tìm một nơi ẩn thân đi."
...
Một dãy thung lũng như vết nứt mặt đất, đại bàng cánh xám bổ nhào vào trong, rơi vào trong cốc.
Địa điểm gặp mặt chỉ định, Ngưu Hữu Đạo đến trước, quan sát chung quanh một lúc, đi đến bên cạnh một tảng đá tỏ, nhảy lên trên, ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngồi điều tức.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, trời dần tối, mặt trăng treo lơ lửng giữa trời, sao dần dày đặc, trong cốc yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang.
Một trận âm thanh xé gió vang lên, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy trong bóng tối có thêm người, che trong áo choàng đen, liền thi pháp mở pháp nhãn nhìn kỹ.
Người che trong áo choàng đen chậm rãi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với người ngồi xếp bằng trên đá.
Khuôn mặt che trong nón chậm rãi lộ ra là khuôn mặt quen thuộc trong tưởng tượng, chính là Toa Như Lai.
Ngưu Hữu Đạo cười, vươn tay lấy kiếm, đứng dậy nhảy xuống dưới, ôm kiếm chắp tay nói: "Toa tiên sinh, quả nhiên là ngài. Muốn gặp mặt ngài một lần quả thật là không dễ dàng, ra hạ sách này quả thật là tình thế bất đắc dĩ, vẫn mong tiên sinh thứ lỗi."
Thân hình Toa Như Lai lóe lên, đột nhiên đến gần, nắm lấy y phục trước ngực của Ngưu Hữu Đạo, ầm! Người đụng người, đẩy Ngưu Hữu Đạo đụng lên trên tảng đá lớn ngồi xếp bằng trước đó.
Ngưu Hữu Đạo không phản kháng gì cả, ngược lại giơ giơ hai tay, bày tỏ không có ác ý.
Toa Như Lai níu lấy vạt áo của hắn, đem hắn chống đỡ trên tảng đá, thấp giọng mà nghiêm nghị trầm giọng nói: "Con gái của ta ở đâu?"
Ngưu Hữu Đạo không vì vậy mà tức giận, mỉm cười nói: "Giới tu tiên này nhiều người như vậy, vì quyền thế địa vị, cái gì cũng không quan tâm, người giết trẻ con giết phụ nữ cũng không ít. Ta có thể nhìn ra, Toa tiên sinh không giống như vậy, là một người có tình có nghĩa, ta thích nhất là người có tình có nghĩa." Nhấc tay vỗ vỗ lên tay đang nắm lấy mình, ý bảo ông ta buông ra.
Toa Như Lai nắm lấy hắn không buông, xô đẩy vài cái, tức giận nói: "Bớt nói lời vô nghĩa, ta hỏi ngươi, con gái ta đang ở đâu?"
Ngưu Hữu Đạo: "Tiên sinh bình tĩnh một chút, quá kích động đối với mọi người đều không có lợi, cho dù là vì con gái của ngài, cũng phải cho mọi người một cơ hội nói chuyện đàng hoàng chứ có phải không? Cái mạng quèn này của ta cũng không đáng giá bằng con gái của ngài, lấy mạng con gái của ngày đổi lấy mạng của ta không có lời, ngài nói xem có đúng hay không?"
Toa Như Lai: "Ngươi uy hiếp ta?"
Ngưu Hữu Đạo: "Nơi này không phải là Thiên Đô phong năm đó, không đến lượt ngài muốn làm gì thì làm... Nói đến chuyện Thiên Đô phong năm đó, ngẫm lại, ta có chút không vui vẻ, Ngưu mỗ là một người thoải mái, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta vẫn chính là uy hiếp ngài, ngài còn dám làm gì?" Nhất tay chỉ chỉ lên không: "Qua thời gian, con gái của ngài xảy ra chuyện gì, ta không thể bảo đảm! Cho nên vẫn mong Toa tiên sinh bớt giận."
"Ta thấy ngươi là chán sống rồi!" Lời nói tuy hung ác, nhưng Toa Như Lai vẫn là buông hắn ra, chỉ vào mũi hắn cảnh cáo nói: "Nếu như người dám đụng đến một đầu ngón ta của con gái ta, ta dám bảo đảm ngươi nhất định sẽ chết vô cùng khó coi."
Ngưu Hữu Đạo được buông lỏng sửa sang lại y phục bị kéo loạn ở trước ngực: "Yên tâm, Toa Hoan Lệ hiện tại sống rất tốt. Ồ, phải rồi, người có thể được ngài phái đi bảo vệ con gái, nhất định là tâm phúc của ngài, cho nên Hướng Minh cũng sống rất là tốt. Ta có thể bảo đảm với ngài, ta đối với bọn họ tuyệt đối không có ác ý, là mang theo thành ý đến gặp mặt Toa tiên sinh, ta chỉ mong có thể nói chuyện đàng hoàng với Toa tiên sinh."
"Nói chuyện? Bắt con gái của ta rồi, con nói là không có ác ý, còn nói là mang theo thành ý?" Toa Như Lai cười giận dữ.
Ngưu Hữu Đạo: "Ta cũng là tình thế bất đắc dĩ, không như thế, Toa tiên sinh không chịu lộ diện."
Toa Như Lai: "Muốn nói chuyện cũng được, ta muốn gặp con gái của ta trước, ta muốn xác nhận nó an toàn trước."
Ngưu Hữu Đạo: "Bây giờ không được."
Toa Như Lai: "Đây chính là thành ý của ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta muốn biểu đạt thành ý không chỉ là mang con gái của Toa tiên sinh trả lại an toàn, ta sẽ còn để tiên sinh nhìn thấy một phần thành ý khác của ta, ta thật lòng muốn hợp tác cùng Toa tiên sinh."
"Một phần thành ý khác?" Ánh mắt của Toa Như Lai hơi lóe lên: "Là cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đợi ta nhìn thấy thành ý của Toa tiên sinh, tự nhiên sẽ để Toa tiên sinh biết được, không giấu gì Toa tiên sinh, lệnh ái đã biết được một số chuyện không nên biết, Toa tiên sinh nhìn thấy lệnh ái rồi, tự nhiên cũng sẽ thấy được thành ý của ta, cho nên hiện tại vẫn không thể để ngài gặp con gái. Cũng chính là nói, Toa tiên sinh cần phải để ta yên tâm trước, bằn không ngài vĩnh viễn không thể gặp được Toa Hoan Lệ."
Toa Như Lai quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh bốn phía: "Ngươi mang theo bao nhiêu người đến?"
Ngưu Hữu Đạo: "Chỉ một mình ta, ta tin rằng Toa tiên sinh lựa chọn gặp mặt ở nơi này, trước khi lộ diện đã điều tra nơi này triệt để, nếu như ẩn giấu những người khác, có lẽ không giấu được tai mắt của ngài."
"Chỉ một mình ngươi?" Toa Như Lai dường như không tin, quay đầu, mặt lộ vẻ dữ tơn nói: "Ngươi không sẽ ta giết ngươi sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Toa tiên sinh, đánh đánh giết giết là chuyện những kẻ thô kệch làm, đến mức độ của ta và ngài, nếu như việc gì cũng cần dựa vào đánh đánh giết giết để giải quyết, e là phải tiếp tục đánh đánh giết giết không ngừng. Ngài và ta gặp mặt, đánh đánh giết giết không giải quyết được vấn đề. Ta nói một câu thực tế, nếu như ta đã dám đến, thì không sợ ngài động thủ, bởi vì ta nghĩ ngài chưa chắc đã là đối thủ của ta, ai giết ai còn chưa biết được! Chí ít nếu ta đã muốn đi, ngài chưa chắc ngăn được ta."
Toa Như Lai nhíu mày: "Ta chưa chắc là đối thủ của ngươi? Hừ hừ, vậy ta có cần phải cân nhắc trọng lượng của ngươi một chút, xem xem ngươi lấy đâu ra sự tự tin này?"
Ngưu Hữu Đạo một tay đâm kiếm trên đất, một tay vẫy vẫy: "Không cần thiết phải như vậy. Ta nói rồi đánh đánh giết giết không giải quyết được vấn đề giữa ta và ngài, ta nghĩ ngài cũng không muốn ở nơi này nửa đêm nửa hôm gây ra động tĩnh lớn dẫn đến sự chú ý của người khác."
Toa Như Lai: "Ta không tin chỉ có một mình ngươi, dựa vào một mình ngươi căn bản không thể im hơi lặng tiếng bắt cóc con gái ta.”