Đạo Quân

Chương 157: Có Thù Báo Thù




Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đúng vậy!”

“Không biết tôn tính đại danh của lương y là chi? Quê quán nơi đâu?”

Viên Phương thờ ơ đáp: “Hoa Đà, là thôn phu sơn dã thôi.”

“A, hóa ra là Hoa tiên sinh! Xem ra Hoa tiên sinh không vui vẻ lắm, lẽ nào là bổn cung thất lễ?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không gạt Trưởng Công chúa, chúng ta tới đề chào từ biệt.”

Chu Thuận đang bình tĩnh đứng bên cạnh đột nhiên trừng mắt nhìn, uy nghiêm đáng sợ.

Hải Như Nguyệt nheo mắt hỏi: “Ngươi đang đùa giỡn với bổn cung sao? Bổn cung không tiếc đắc tội với sứ thần nước khác tới để cứu ngươi ra. Các ngươi còn chưa làm chuyện mình hứa hẹn đã muốn đi? Hẳn là các ngươi nghĩ, bổn cung là quả phụ dễ bắt nạt, dễ lợi dụng?”

Ngưu Hữu Đạo phân trần: “Trưởng Công chúa hiểu lầm rồi. Hoa tiên sinh không ngại chạy ngàn dặm xa đến khám bệnh, nhưng không ngờ suýt nữa mất mạng. Nên không dám ở lại nơi này, sợ lại gặp nguy hiểm!”

Hải Như Nguyệt nói: “Lo xa rồi. Hoa tiên sinh chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh. Bổn cung cam đoan với ngươi, trên đất Kim Châu, không ai dám động vào ngươi nữa!”

“Có chuyện này Trưởng Công chúa không biết, Hoa tiên sinh xem bệnh có một quy củ, tâm tình không thoải mái sẽ không trị! Không trêu ai không chọc ai, tự nhiên bị người ta đánh bị thương, Hoa tiên sinh nuốt không trôi cơn giận này, cực kỳ bực bội!”

Hoa Như Nguyệt à một tiếng sâu xa: “Không biết làm thế nào tiên sinh mới có thể nuốt xuống cơn giận này?”

Ngưu Hữu Đạo đáp ra tám chữ: “Có ân báo ân, có thù báo thù!”

Trong phòng lặng đi một lát, Hải Như Nguyệt quét đôi mắt sáng lấp lánh giữa hai người một lúc mới từ từ hỏi: “Không biết ngài muốn báo thù thế nào?”

“Oan có đầu nợ có chủ. Giao Tống Long cho Hoa tiên sinh là được!”

“Ha ha…” Hải Như Nguyệt cười nhạt, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo nói: “Sao ta cảm thấy, đây không phải ý của Hoa tiên sinh, mà là ngươi muốn nhân cơ hội tìm người nhà họ Tống tính sổ?”

“Đây là ý kiến thống nhất của ta và Hoa tiên sinh sau khi thương lượng. Trước mặt người hiểu chuyện không nói vòng vo, không gạt Trưởng Công chúa, ý của ta chính là ý của Hoa tiên sinh.” Ngưu Hữu Đạo vẫn cực kỳ thản nhiên, bồi thêm một câu: “Mối thù giữa ta và Tống gia không thể nào hóa giải được, ta cũng không có sức uy hiếp để Tống gia chịu bỏ qua mối thù kia. Nếu vậy, chỉ có thể một mất một còn. Trưởng Công chúa có thể thấy rõ là thái độ của Tống gia cũng vậy. Ta vừa đến Kim Châu là họ lập tức ra tay với ta ngay. Thế thì ta cũng chỉ có thể làm giống vậy thôi. Chỉ cần Trưởng Công chúa giúp ta hoàn thành tâm nguyện, ta nhất định sẽ giải ưu cho Trưởng Công chúa!”

Hải Như Nguyệt lãnh đạm nói: “Còn nói không phải muốn lợi dụng bổn cung?”

“Không phải lợi dụng, là mặc cả!”

“Xem ra Thương Triêu Tông không muốn hợp tác rồi.”

“Nếu mệnh cũng không còn, Dung Bình Quận Vương và Trưởng Công chúa hợp tác hay không có liên quan tới ta sao?”

“Ngươi đã ở trong tay bổn cung, còn có cửa mà mặc cả sao?”

“Mệnh của lệnh lang cũng đang trong tay ta. Trưởng Công chúa cũng không có cửa để mặc cả đâu!”

Hải Như Nguyệt cười gằn: “Chuyện cười. Xem ra ngươi sống lâu quá phát chán rồi!”

“Bức ép xem bệnh sao? Hai kết quả. Không trị hết, hoặc trị cho chết luôn. Trưởng Công chúa dám lấy tính mạng bệnh nhân ra thử không? Nói chung, bị bức bách, tuyệt đối không thể chữa khỏi! Đương nhiên, Trưởng Công chúa cũng có thể giết chúng ta, rồi để bệnh nhân tiếp tục chờ chết. Không biết Trưởng Công chúa đồng ý chọn kết quả nào? Ta lặp lại một lần nữa, ngoại trừ ta và Băng Tuyết các, khắp thiên hạ này không ai có thể giải được nỗi ưu phiền như lửa xém lông mày này của Trưởng Công chúa đâu!”

Trong mắt Hải Như Nguyệt bừng bừng lửa giận. Bà ta phát hiện tên này đúng là gan to bằng trời, đã lợi dụng còn dám áp ché mình. Nhưng đối phương có vẻ chắc chắn với kết quả trị liệu của mình như vậy, bà ta đành miễn cưỡng nhịn cơn tức này lại, hừ lạnh hỏi: “Chẳng lẽ ngươi nói gì bổn cung cũng sẽ tin ngay hay sao?”

“Dung Bình Quận vương biết rõ bệnh của bệnh nhân mà còn phái chúng ta đến, thề thì chắc Trưởng Công chúa có thể nghĩ được nguyên nhân. Mà chúng ta đang nằm trong tay Trưởng Công chúa rồi, nếu không thể giải ưu cho Trưởng Công chúa, sự tình đã nháo thành nước này, chúng ta còn có thể còn sống đi ra sao? Tuy mệnh của Tống Long quý giá, nhưng ta cũng không cần lấy mạng mình đổi mạng lão!”

Trong phòng lại im lặng. Hải Như Nguyệt và Chu Thuận bàn bạc một lát.

Cuối cùng, Chu Thuận nói: “Trưởng Công chúa không thể giết các sứ thần lung tung, làm vậy nước Triệu sẽ chẳng thể trả lời được nước Yến. Đương nhiên nước Yến sẽ muốn giết nước Triệu để trả thù. Tuy nước Triệu không sợ nước Yến, nhưng nếu gây ra hậu quả chiến tranh… người sau lưng Kim Châu sẽ không đồng ý!” Người sau lưng đương nhiên là môn phái tu hành khống chế sau lưng Kim Châu.

Ý lão là, bên này không thể giúp hắn giết sứ thần nước Yến.

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nếu đây là ân oán cá nhân giữa ta và Tống gia thì sao? Đương nhiên sẽ không có liên quan gì đến nước Yến và Kim Châu. Ta nghĩ, Trưởng Công chúa tạo ra một chút cơ hội để cho ta hạ thủ chắc không thành vấn đề. Trưởng Công chúa không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, cũng không tổn thất gì, ngược lại còn có lợi, vậy vì sao không làm?”

Hình như Hải Như Nguyệt không muốn dính líu đến việc này, xoay người rời đi. Hành động này của bà ta cũng là một loại thái độ.

Ngưu Hữu Đạo hô lên: “Trưởng Công chúa dừng bước, ta cần một thân phận ở đây để yểm hộ, tránh khỏi bị người ta hoài nghi Trưởng Công chúa và Vương gia.”

Hải Như Nguyệt hơi dừng bước, quay lưng nói: “Bên ta sẽ loan tin ra ngoài, nói ngươi là diện thủ của ta.”

Diện thủ? Nam sủng sao? Ngưu Hữu Đạo toát mồ hôi lạnh, vội từ chối: “Không hợp không hợp, thân phận này không hợp.”

Viên Phương đứng bên cạnh không nói gì, khóe môi giật giật, cũng có vẻ quái lạ.

Hải Như Nguyệt đang đứng đưa lưng về phía hắn hơi nghiêng đầu qua, hỏi: “Làm sao? Sợ dính vào một quả phụ là ta sẽ làm hỏng danh tiếng của ngươi à?”

Ngưu Hữu Đạo vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, ta sợ làm hỏng danh tiếng của Trưởng Công chúa.”

Hải Như Nguyệt chậm rãi quay lại, hỏi một câu không đầu không cuối: “Ngươi thấy bổn cung thế nào?”

“Ây…” Ngưu Hữu Đạo không biết nàng hỏi vậy là có ý gì, cẩn thận trả lời: “Đương nhiên là Trưởng Công chúa có phong thái tuyệt sắc.”

“Ngươi cảm thấy một quả phụ xinh đẹp như ta ngồi ở vị trí này còn có thể có danh tiếng gì tốt sao? Chỉ sợ bên ngoài đủ lời ong tiếng ve đã bay đầy trời rồi. Ngươi yên tâm, với ta, danh tiếng chẳng là gì.”

Cơ mặt Ngưu Hữu Đạo cứng ngắc, lần thứ hai xua tay từ chối: “Ta phụng mệnh Vương gia tới đây, chuyện như vậy, có thể miễn được thì miễn, không bằng nói thẳng một chút. Ta phụng mệnh Vương gia tới đây chúc thọ ngài, hai bên gặp nhau, Vương gia ở thế yếu, lấy lòng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Theo bối phận thì, Hải Như Nguyệt cũng coi như là cô mẫu của Thương Triêu Tông.

Gặp vị Công chúa này, Ngưu Hữu Đạo phát hiện, theo một mặt nào đó, huyết thống Thương gia cũng khá. Từ ngoại hình của vị Trưởng Công chúa này và của Thương Triều Tông, có thể thấy được phần nào. Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo cho rằng Thương Thục Thanh là một ngoại lệ.

“Ngươi và Chu Thuận thương lượng mà làm đi.” Hải Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, bỏ lại một câu, kéo gấu váy dài mà đi.

Nhìn theo bóng lưng bà ta, Ngưu Hữu Đạo cường điệu nói với Chu Thuận: “Thân phận chúc thọ vẫn tốt hơn.”

Quả thực hắn ta bị Hải Như Nguyệt dọa cho hãi hùng khiếp vía rồi, nếu gây ra tiếng đồn với cô mẫu của Thương Triều Tông thì sau này gặp huynh muội Thương thị, sợ là không giải thích rõ được.

“Được!” Chu Thuận gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay cáo từ. Về phần phải ra tay với Tống Long thế nào thì hãy để cho đối phương suy nghĩ thật kỹ, mưu tính thật kỹ.

Chu Thuận giơ tay ra hiệu hắn không cần đi vội, nhắc nhở: “Tống Long không tiện xảy ra chuyện ở đây, dù là điều động nhân mã hay dùng đến tu sĩ cũng sẽ kinh động đến người sau lưng Kim Châu. Kẻ ấy chắc chắn sẽ không đồng ý vì không muốn dính vào phiền hà này. Mà ám sát cũng không được, theo thông lệ, các sứ thần sẽ được bảo vệ ở quốc gia bạn. Nếu bảo vệ bất lợi, bên này cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Vì vậy, dù là công khai hay gián tiếp, Trưởng Công chúa cũng không tiện tham gia. Bằng không, chẳng có ai là kẻ ngu cả, ai cũng có thể nhìn ra được.”