Ngưu Hữu Đạo nói: “Chuyện kim sí ta sẽ nghĩ cách.”
Hắc Vân nói: “Ngươi có thể lấy được kim sí bên trong Thánh Cảnh sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cái này thì ngươi không cần phải để ý đến. Ngươi cứ an bài người có thể đến gần chỗ của ta để tiếp ứng là được. Sau khi có được kim sí, ta sẽ mau chóng giao cho người của ngươi mang về.”
Nếu ở bên ngoài, có tiền là mua được kim sí, nhưng bên trong Thánh Cảnh lại bị quản chế nghiêm ngặt, bản thân hắn cũng rất khó có được kim sí, nhưng tin tưởng người sau lưng Khúc Linh Côn sẽ không thành vấn đề.
“Được.” Hắc Vân lên tiếng, hai người lập tức thương lượng địa điểm gặp mặt.
Sau khi bàn bạc xong, hai người lần lượt rời đi, Ngưu Hữu Đạo điều khiển phi cầm tìm được Tần Quan và Kha Định Kiệt, tuần hành trên không trung thêm một phen, sau đó tìm Chấp sự Yêu Hồ ti Chu Thiên Vũ, nói với y hắn muốn về thành Vấn Thiên trước.
“Nhanh như vậy đã trở về sao?” Chu Thiên Vũ kinh ngạc. Thông lệ vây quét lần này phải mất một tháng, Ngưu Hữu Đạo chỉ mới đến mấy ngày thôi mà.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có bấy nhiêu, không thú vị gì cả, ta về trước.”
Có thể cút về sớm thì tốt rồi. Chu Thiên Vũ chỉ ước gì hắn về sớm thêm chút nữa. Nếu xảy ra chuyện ở đây, y sẽ không giải thích được rõ ràng.
Trước đó, Hoàng Ban đã dặn dò y, bây giờ chưa phải là lúc để Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện. Nếu không, tất cả các thành viên có liên quan sẽ bị liên lụy.
Chu Thiên Vũ không ngốc, biết có một số người muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo. Ai giết Ngưu Hữu Đạo cũng được, nhưng không phải lúc này. Y không muốn bị liên lụy. Mà Ngưu Hữu Đạo lại thích chạy loạn ở đây, rất dễ bị người ta lợi dụng sơ hở.
Lo lắng xảy ra chuyện, vì thế Chu Thiên Vũ đã sử dụng một con phi cầm cỡ lớn khác, sai người hộ tống Ngưu Hữu Đạo trở về.
Ngưu Hữu Đạo từ chối không được, đành phải thuận theo.
Sau khi trở về thành Vấn Thiên, Ngưu Hữu Đạo mau chóng liên lạc với Khúc Linh Côn, bảo gã báo cáo lên trên, hắn muốn mười con kim sí.
Sự việc bàn giao xong, trở lại phòng mình, hắn mở bản đồ Thánh Cảnh ra xem, suy nghĩ sau khi có Kim Sí hắn nên làm như thế nào.
“Mười con kim sí?” Ngồi trong hiên các uống rượu, Toa Như Lai ngẩng đầu, cảm thấy bất ngờ.
Vương Tôn đứng trước bàn quan sát xung quanh. Lúc này là ban ngày.
Đương nhiên, việc y gặp mặt Toa Như Lai vào ban ngày cũng là chuyện bình thường. Thời điểm bàn công việc không có gì là không thể, chỉ là khi nhắc đến chuyện này, nhiều ít phải có chút cẩn thận.
Thấy xung quanh không có người ngoài, y đáp: “Vâng, hắn muốn mười con, cũng không biết hắn cần kim sí nhiều như vậy để làm gì. Hắn lấy ra đâu nhiều người như vậy trong Thánh Cảnh để liên lạc chứ?”
Toa Như Lai do dự một chút rồi nói: “Đúng vậy, lấy đâu ra nhiều người liên lạc như vậy. Chẳng lẽ tên nhóc này đã phát triển được nhóm nhân thủ đầu tiên trong Thánh Cảnh rồi sao?”
Vương Tôn nói: “Căn cứ vào tin tình báo, cũng không thấy hắn tiếp xúc với ai. Suốt ngày cứ chạy bên ngoài thành Vấn Thiên, khi tiếp xúc với người ở trú điểm cũng chỉ là tiếp xúc hời hợt mà thôi, không giống như nghiêm túc đốc tra. Theo lý, hắn không có khả năng nhanh như vậy đã phát triển được một nhóm nhân thủ để có thể dùng kim sí liên lạc. Tiên sinh, việc này có nên cân nhắc lại hay không. Một khi bị bại lộ, chúng ta sẽ chọc ra phiền phức.”
Toa Như Lai cầm chén rượu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hắn còn không sợ, chúng ta sợ gì, cẩn thận một chút là được. Cho hắn tra, hắn cũng không tra ra được trên đầu chúng ta. Có thể giày vò, dám giày vò là chuyện tốt, nói rõ chúng ta không nhìn lầm người. Tìm người có lá gan cũng không dễ dàng gì, chỉ sợ hắn không dám giày vò thôi. Cho hắn đi. Nhớ, đem kim sí bên ngoài cho hắn, kim sí bên trong Thánh Cảnh không cần vận dụng.”
“Rõ!” Vương Tôn lên tiếng.
Sau năm ngày, Ngưu Hữu Đạo nhận được thư Khúc Linh Côn chuyển đến, trong thư nói đồ không tiện đưa vào thành Vấn Thiên, bảo hắn đêm hôm sau đến ngọn chủ phong phía bắc ngoài thành Vấn Thiên năm mươi dặm để lấy đồ.
Trong thư đặc biệt nhấn mạnh một điều, yêu cầu hắn đi vào trời tối.
Có thể chỉ ngoài thành Vấn Thiên, hiển nhiên là biết rõ tình huống của hắn, biết hắn có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.
Ngưu Hữu Đạo cũng không ra ngoài ngay lập tức. Cùng ngày, hắn báo cáo với Phiêu Miểu các chuẩn bị cho hắn phi cầm cỡ lớn. Hắn rời khỏi thành cũng trong cùng một ngày, tất nhiên là trên danh nghĩa tuần tra.
Ra ngoài tuần tra một vòng, ngày kế tiếp, trước khi trời tối, hắn lại ném Tần Quan và Kha Định Kiệt một chỗ, một mình đến ngọn chủ phong phía bắc thành Vấn Thiên năm mươi dặm theo chỉ định.
Khi hắn rơi xuống ngọn chủ phong, hắn phát hiện có người đang chờ hắn. Một người đầu đội đấu bồng đen đưa lưng về phía hắn.
Trên lưng người này có đeo một cái lồng chim, bên trong là một đám kim sí.
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng quan sát xung quanh.
Giọng của đối phương hơi khàn: “Yên tâm đi, ta đã điều tra xung quanh, không có vấn đề gì đâu. Tất cả đồ đều ở trong lồng.” Nói xong, gã lắc mình một cái rời đi, ngay cả chính diện cũng không lộ.
Ngưu Hữu Đạo đưa mắt quan sát xung quanh một lần nữa, sau đó cầm cái lồng kim sí nhảy lên phi cầm.
Hắn vòng từ phía Bắc thành Vấn Thiên đến phía Đông, sau đó rơi xuống một sơn cốc bí mật. Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, tiếp theo là chờ đợi.
Chưa được một lát, từ một lỗ hổng trên vách đá chui ra một thứ không biết là động vật gì, vừa giống mèo vừa giống chuột, thiếu chút nữa khiến Ngưu Hữu Đạo phải rút kiếm.
Con thú kia nhảy đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhanh chóng hiện thân, hóa thành hình người, chính là Liêm Đao trưởng lão mà hắn đã từng gặp ở Hồ tộc.
“Là ngươi?” Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn: “Tại sao hình dáng của ngươi vừa nãy lại giống con chuột?”
Liêm Đao trưởng lão cười khổ: “Hình dáng của Hồ tộc đi lại quá bắt mắt, nên ta phải cắt lông của mình ngắn đi một chút.”
Ngưu Hữu Đạo nhịn không được cười lên: “Tại sao Trưởng lão lại đích thân đến chứ, có để ngươi chờ lâu không?’
Liêm Đao trưởng lão nói: “Không sao, sự việc trọng đại, cộng thêm ngươi biết ta, có thể tránh khỏi một số phiền toái không cần thiết, cho nên Tộc trưởng mới bảo ta đích thân đến. Cũng không đợi quá lâu, chỉ chờ một ngày thôi. Ta còn tưởng rằng phải chờ mười ngày nửa tháng, không nghĩ đến ngươi đã nhanh như vậy mang đồ đến. Nhiều kim sí như vậy sao? Kim sí của nơi này đều phải chịu quản chế, lấy được số lượng kím sí nhiều như vậy cũng không dễ dàng gì.” Nói xong, ông ngồi xổm trước lồng xem xét.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, cũng không có gì là không dễ dàng. Dù sao cũng là người khác tìm cho hắn: “Ta không nên ở lâu, ngươi hãy nghĩ cách đưa đồ vật trở về. Còn nữa, giao cái này cho Tộc trưởng, bảo y dựa theo vị trí phía trên an bài nhân thủ, dễ dàng cho chúng ta có thể kịp thời liên lạc với các ngươi.” Hắn móc một cuộn giấy đưa cho đối phương.
“Được.” Liêm Đao trưởng lão vội vàng đứng dậy.
Bàn giao một chút, Ngưu Hữu Đạo điều khiển phi cầm rời đi. Trên đường trở về, hắn đón Tần Quan và Kha Định Kiệt luôn.
Khách sạn Yêu Nguyệt thành Trích Tinh, Chưởng quỹ Bạch Ngọc Lâu bước chậm lên lầu, đang chuẩn bị trở về phòng của mình. Sau khi lên lầu chưa được mấy bước, y đột nhiên ngừng lại, chậm rãi quay người, chỉ thấy có hai người đang đi theo mình, một cao lớn, một nhỏ gầy, đều đeo đấu bồng đen.
“Nếu ta nhớ không lầm, các người là khách vừa vào khách sạn. Các ngươi đi theo ta làm gì?” Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng hỏi.
Hai người vẫn không lên tiếng, vẫn đi theo y. Bạch Ngọc Lâu nheo mắt, cảnh cáo: “Nơi này không phải là nơi mà ai cũng có thể gây chuyện.”
Người cao lớn thuận tay đưa ra một tờ giấy đến trước mặt y.
Bạch Ngọc Lâu xem nội dung bên trên, không khỏi cau mày. Là thủ lệnh của Phiêu Miểu các, chứng minh người trước mắt là thành viên đốc tra của Phiêu Miểu các.
Y đã từng dạo qua nội bộ Phiêu Miểu các, khẳng định có năng lực phân biệt thủ lệnh là thật hay giả.