Ngưu Hữu Đạo chắp tay, sau đó xoay người bước đi.
Ban đêm, Toa Như Lai dạo bước đến bên trong một đình thủy tạ. Vương Tôn vẫn đứng trong bóng tối thấp giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo muốn liên lạc với người bên ngoài, nói phải nắm giữ tình huống bên ngoài mới được.”
Toa Như Lai đứng chắp tay nhìn ánh sao chiếu xuống làn sóng nước lung linh: “Hắn đang nói đùa gì vậy? Một khi hắn thành lập liên lạc với người bên ngoài, chẳng phải người bên ngoài sẽ biết được hắn chính là nội ứng bên trong Thánh Cảnh sao. Để cho Phiêu Miểu các biết được tin tức, bọn họ sẽ lập tức điều tra. Nói cho hắn biết, muốn biết tình huống bên ngoài như thế nào, chúng ta sẽ kịp thời cung cấp cho hắn, mà tin tức của chúng ta còn xác thực và tỉ mỉ hơn.”
“Vâng.” Vương Tôn đáp.
Nhưng ngày hôm sau, Vương Tôn lại phát ra tín hiệu cầu kiến lần nữa.
Hai người gặp nhau tại một thung lung bên trong núi Tích Tĩnh. Vương Tôn bẩm báo: “Hắn nói hắn ngay cả ngài là ai, có ý đồ gì cũng không biết, tin tức mà ngài cung cấp, hắn không thể tin được. Hắn nói muốn hắn tin tưởng tin tức mà ngài cung cấp cũng được, hắn chỉ muốn gặp mặt ngài. Chỉ cần xác nhận thân phận của ngài, hắn mới có thể tin tưởng ngài. Hai điều kiện, ngài hãy chọn một. Nếu không đồng ý, hắn cho rằng không cần thiết phải hợp tác nữa, để phòng ngừa bị ngài kéo quá sâu. Nhân lúc bây giờ còn chưa làm cái gì, hắn chỉ có thể quyết định thật nhanh, bẩm báo với Lam Đạo Lâm bên trong Thánh Cảnh có người âm thầm cấu kết với hắn.”
“Hắn nói, muốn hợp tác thì phải lấy ra thành ý. Hắn còn nhấn mạnh một điều, một khi hắn liên lạc với bên ngoài, người đó cũng sẽ nằm trong tay của ngài. Đồng thời để ngài yên tâm hơn, người liên lạc với hắn tuyệt đối đáng tin, không tiết lộ bất cứ tin tức gì. Một khi để lộ tin tức, chính là đem tính mạng của mình ra đùa.”
Toa Như Lai im lặng một hồi, cuối cùng lên tiếng: “Khi truyền tin tức, nhất định phải làm tốt biện pháp đề phòng, tuyệt không được để người hữu tâm có được cơ hội điều tra ra.”
“Vâng.” Vương Tôn lên tiếng.
......
Thiên Đô Phong, Phiêu Miểu các, Chưởng môn Thiên Nữ giáo Trì Thanh Lệ đang đứng bên ngoài Phiêu Miểu các.
Tin tức một số thành viên rèn luyện rời khỏi Thánh Cảnh đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Nhiều người rời khỏi Thánh Cảnh như vậy, muốn giấu diếm cũng không được, đành phải công khai lộ diện. Vì thế tin tức cũng không thể che giấu. Việc các phái biết được tin tức cũng là chuyện bình thường.
Tổng đà Thiên Hạ tiền trang nằm ngay Thiên Đô Phong của Phiêu Miểu các. Lần này Trì Thanh Lệ đến đây chính là hy vọng gặp được Trưởng lão Thiên Nữ giáo Tề Bích Tang.
Thủ vệ đã đi thông báo, có cho phép bà gặp Tề Bích Tang hay không, bà cũng không biết.
Phiêu Miểu các hình như cũng không ngăn cản thành viên đốc tra các phái liên lạc với thế lực sau lưng mình, Tề Bách Tang cuối cùng cũng xuất hiện.
Hai người gặp mặt. Trì Thanh Lệ thì mừng rỡ, còn Tề Bích Tang thì chột dạ. Dù sao, bà ta cũng đã viết thứ không tốt về tông môn.
Sau khi chào hỏi hai câu, hai người bước sang một bên nói chuyện. Trì Thanh Lệ tránh không được muốn tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Những gì không cần giấu diếm, Tề Bích Tang cũng không giấu diếm. Ý đồ của Thánh Cảnh rất rõ ràng. Dựa vào tác dụng có hạn của thành viên đốc tra bọn họ, hình như cho phép bọn họ vận dụng lực lượng của môn phái làm chỗ ủng hộ. Nếu không, cũng sẽ không cho gặp mặt.
Sau khi nghe xong tình huống, Trì Thanh Lệ giật mình: “Ngưu Hữu Đạo đẩy quản sự Phiêu Miểu các vào đại lao, còn giết một Chấp sự của Phiêu Miểu các?”
Tề Bích Tang đáp: “Tình huống cụ thể thì ta không biết, nhưng nội bộ Phiêu Miểu các đã thông báo như vậy, lại còn công khai thông báo, chắc sẽ không giả.”
Biết được ý đồ của Thánh Cảnh, sắc mặt Trì Thanh Lệ trở nên ngưng trọng, tâm trạng vô cùng nặng nề. Bọn họ muốn bức các phái đấu với Phiêu Miểu các.
......
Bên trong đại điện nghị sự của Tử Kim động, tiếng gầm gừ của Trưởng lão Nghiêm Lập truyền ra: “Tên kia điên rồi sao? Lại dám gây sự bên trong Thánh Cảnh? Hắn muốn làm gì vậy?”
Vẻ mặt một đám cao tầng Tử Kim động đều nghiêm túc. Sau khi nghe được thông tin, bọn họ đều kinh hãi vô cùng. Bình thường, không ai dám trêu chọc bất kỳ người nào của Phiêu Miểu các. Ngưu Hữu Đạo thì ngược lại, chẳng những đẩy một quản sự của Phiêu Miểu các vào nhà giam, còn giết thêm một chấp sự của Phiêu Miểu các. Hắn cho rằng Phiêu Miểu các không dám động vào Tử Kim động sao?
Bầu không khí bên trong đại điện vô cùng nặng nề. Cung Lâm Sách cân nhắc một chút rồi nói: ‘Phiêu Miểu các từ lúc nào lại tùy ý truyền tin tức bên trong Thánh Cảnh ra ngoài chứ. Tin tức chưa chắc là thật, cần phải cẩn thận tìm hiểu một chút rồi nói.”
.....
Mao Lư sơn trang, Văn Mạc Nhi đã mặc trang phục phụ nhân nhận một phong thư ngay cửa ra vào, sau đó quay người bước vào sâu trong nội viện.
Mặc kệ sóng gió bên ngoài thế nào, Cung Lâm Sách vẫn tuân thủ lời hứa, Văn Mặc Nhi không thể không tiếp nhận sự an bài của số mệnh, gả cho Cự An.
Nàng đưa phong thư đến cho Viên Cương. Viên Cương hỏi: “Ai gửi vậy?”
Văn Mặc Nhi cười tủm tỉm: “Không biết nữa. Có người đưa đến ngoài cổng, bảo chuyển cho ngươi.”
Viên Cương cảm ơn, Văn Mặc Nhi liền cáo từ.
Sau khi xem qua nội dung trên thư một lần, sắc mặt Viên Cương thay đổi.
Sắc mặt thay đổi, hắn ta vội vàng gấp thư lại, nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó quay người bước nhanh vào trong phòng đóng cửa lại. Lúc này mới nhìn kỹ nội dung trên thư.
Sau khi nắm giữ tình huống trong thư, Viên Cương lại nhanh chóng mở cửa, hô to: ‘Đoạn Hổ.”
Đoạn Hổ rất nhanh xuất hiện, bước nhanh đến hành lễ: “Viên gia.”
Viên Cương hỏi: “Hồng Nương đâu?”
Đoạn Hổ ngạc nhiên đáp lại: “Chắc là ở trong nhà, để ta đi hỏi một chút.”
Viên Cương nói: “Tìm bà ấy, bảo bà ấy đến gặp ta.”
“Vâng.” Đoạn Hổ lĩnh mệnh rời đi.
.....
“Thật sao?” Bên trong một tiểu viện của Mao Lư biệt viện, Hỏa Phượng Hoàng nắm chặt hai tay Quản Phương Nghi, không thể tin nổi: “Tại sao Hồng tỷ lại có được tin tức bên trong Thánh Cảnh chứ? Không phải tỷ nói để an ủi ta chứ?”
Quản Phương Nghi cầm lại hai tay Hỏa Phượng Hoàng, chân thành nói: “Tin tức rất chính xác, là do phía Thiên Hỏa giáo truyền đến, nói Phiêu Miểu các bảo Thiên Hỏa giáo bổ sung một đệ tử. Côn Lâm Thụ không còn là người của Thiên Hỏa giáo nữa, là Đạo gia yêu cầu Côn Lâm Thụ đi theo Đạo gia rèn luyện. Thiên Hỏa giáo phải bổ sung người. Muội tử, Côn Lâm Thụ thoát ly khỏi Thiên Hỏa giáo đến bên cạnh Đạo gia, có Đạo gia chăm sóc, thế lực không còn đơn bạc nữa. Bây giờ chắc muội yên tâm rồi chứ?”
Hỏa Phượng Hoàng vui đến phát khóc, liên tục gật đầu: “Tạ Đạo gia, tạ ơn Đạo gia rất nhiều.”
Là do Ngưu Hữu Đạo không có ở đây. Nếu có, sợ rằng nàng đã quỳ xuống để cảm ơn.
Sư huynh bị xem như phản đồ. Tiến vào Thánh Cảnh, sợ là phải tứ cố vô thân. Mặc dù trước đó nàng đã liên tục cầu xin Ngưu Hữu Đạo, hy vọng Ngưu Hữu Đạo có thể chiếu cố Côn Lâm Thụ, Ngưu Hữu Đạo cũng đã đồng ý. Nhưng nàng cũng biết, Thánh Cảnh không phải là nơi mà Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì thì làm. Bây giờ, kết quả như vậy, có thể thấy được Đạo gia đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư. Điều này cũng chứng minh sư huynh sẽ có thể sống sót.
Nỗi lo trong lòng tạm thời đã lắng xuống, bảo nàng làm sao có thể không vui mừng và cảm kích?
Quản Phương Nghi mỉm cười, cũng cảm thấy vui. Đạo gia có thể quyết định bên trong Thánh Cảnh, vừa đem Côn Lâm Thụ đến bên cạnh, mà còn gây sự bên trong Thánh Cảnh, rõ ràng sức sống bắn ra bốn phía. Về phần Đạo gia gimt chết ai, bà không quan tâm.
Dưới cái nhìn của bà, người mà Đạo gia ra tay gimết chết, khẳng định là nên chết. Chỉ cần Đạo gia không có việc gì, cái khác không quan trọng.
Tóm lại, tin tức từ các bên truyền đến, nội ứng của Đạo gia ở Thánh Cảnh đã có được không gian chu toàn.
Bà chẳng những cảm thấy vui vì Ngưu Hữu Đạo sống rất tốt, mà còn cao hứng vì Ngưu Hữu Đạo có thể gây ra chuyện. Cái tên xấu xa này khiến cho bà rất thích thú, lúc nào cũng chỉ thích làm loạn. Đến Thánh Cảnh rồi lại không an phận, lại còn gây sự bên trong Thánh Cảnh.