Y không muốn ngồi im chờ chết, nghĩ đến nghĩ lui, một khi có việc, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuẩn bị bỏ công sức trên người Ngưu Hữu Đạo.
Tần Quan nói: “Xin lỗi, Trưởng lão nói, ai cũng không gặp.” Nói xong, y rụt đầu trở về, đóng cánh cửa cái rầm.
Khúc Linh Côn mở to mắt, cảm thấy giật mình, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo lại càn rỡ như vậy. Người đang ở trên địa bàn Yêu Hồ ti, thế mà lại không nể mặt Chấp sự của Yêu Hồ ti. Chỉ là một cánh cửa, có thể ngăn được Chấp sự Yêu Hồ ti sao?
Cho thể diện mà hắn cũng không cần. Khúc Linh Côn tưởng Long Phiếm Hải sẽ tức giận, ai ngờ nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Long Phiếm Hải rất khó coi, tinh thần sa sút, giống như cha chết mẹ chết chậm rãi xoay người rời đi.
Khúc Linh Côn có thể nói là kinh ngạc vô cùng. Chuyện gì xảy ra vậy?
Y không biết, trước đó đã có sự dặn dò của Đinh Vệ, lúc này Long Phiếm Hải không dám làm loạn, nào dám xông vào chứ.
Sau khi Long Phiếm Hải ăn bế môn canh xong, trong lòng đã đoán ra được kết quả. Kím sí trình báo lần thứ hai, tám chín phần mười là tố giác y. Một chút hy vọng cuối cùng đã tan vỡ.
Kinh ngạc hơn chính là đám người Thái Thúc Sơn Hải. Bọn họ nhìn Long Phiếm Hải tinh thần chán nản đi lướt qua người, có thể nói là khiếp sợ đến cực điểm. Chuyện gì đang xảy ra thế?
Đường đường là Chấp sự Yêu Hồ ti lại ăn bế môn canh trên địa bàn của mình?
Nhất là biểu hiện như đưa đám của Long Phiếm Hải, hẳn không phải là đang diễn kịch cho bọn họ xem. Không cần thiết phải làm như vậy.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ cảm thấy khó mà tin được. Rốt cuộc Yêu Hồ ti là địa bàn của ai, tại sao bọn họ lại cảm thấy Yêu Hồ ti lộn xộn như vậy?
Nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi nhìn bóng lưng cô đơn của Long Phiếm Hải, mọi người cả nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn.
Khúc Linh Côn đứng trên bậc thang, một lúc lâu sau vẫn khó lấy lại tinh thần.
Mọi người đứng bên đường nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn nhau. Người nào cũng muốn nói rồi lại thôi, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ nhận được đãi ngộ như thế nào ở các ti, bọn họ tất nhiên biết rõ. Có thể nhìn bọn họ mà đừng có biểu hiện gì là tốt lắm rồi, nào giống như biểu hiện của Long Phiếm Hải, đích thân mang rượu thịt đến cầu gặp một lần. Ở ti của bọn họ, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trước đó bọn họ đã từng nghe Côn Lâm Thụ nói Long Phiếm Hải đích thân vì Ngưu Hữu Đạo mà bày rượu thịt đãi khách. Về sau thấy Đinh Vệ nói chuyện một mình với Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ lại tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo một chút mặt mũi cũng không cho Long Phiếm Hải, quả thật là một sự chà đạp.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bọn họ thật sự không biết rõ.
Nhưng bọn họ ý thức được, dưới cục diện chật vật ở đây, Ngưu Hữu Đạo đã mở ra được cục diện trước bọn họ.
Câu “người sắp chết” lại càng là cái gai trong thịt của bọn họ. Lúc này, bọn họ rất muốn tìm Ngưu Hữu Đạo nói chuyện một lần.
Nhưng bọn họ sao cũng không bỏ được mặt mũi của mình mà đi cầu Ngưu Hữu Đạo. Huống chi Ngưu Hữu Đạo nói không gặp, ngay cả Long Phiếm Hải cũng không nể mặt, thậm chí bọn họ còn cho rằng Long Phiếm Hải đang gặp tai nạn nào đó. Lúc này gặp mặt cũng không có ý nghĩa, tự tìm khó xử mà thôi.
“Khụ khụ.” Thái Thúc Sơn Hải ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nói: “Không cần vội vã. Chúng ta về thương lượng lại một chút.”
Mọi người tìm được bậc thang, lên tiếng đồng ý, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn chỗ ở của Ngưu Hữu Đạo.
Ngay cả Côn Lâm Thụ đang đi theo đằng sau mọi người cũng rất kinh ngạc, trong lòng không khỏi suy nghĩ lời nói của Tần Quan, không biết là có ý gì.
Thật ra Ngưu Hữu Đạo chẳng làm gì cả. Hắn đang ở trong đình viện, dưới ánh sáng tự nhiên, cầm một tờ giấy xem qua những chuyện mà Khúc Linh Côn ghi lại.
Căn cứ vào tình huống mà Khúc Linh Côn cung cấp, hắn đại khái đoán được, chín đại thánh địa thay phiên nhau chấp chưởng Phiêu Miểu các. Ai chấp chưởng, cũng sẽ đổi người phụ trách ti chủ yếu thành người của mình. Ví dụ như sau khi Đinh Vệ tiếp nhận Phiêu Miểu các, người toàn bộ ti đều được đổi thành người của Đinh Vệ. Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải thật ra cũng chỉ vừa mới lên chức chưa được bao lâu.
Đối với điều này, Ngưu Hữu Đạo cũng có thể hiểu. Nếu chỉ chấp chưởng Phiêu Miểu các không thì vô dụng, Đinh Vệ không đổi người phụ trách các ti thành người của mình, hiệu lệnh sẽ không có tác dụng.
Tiếng bước chân truyền đến, Ngưu Hữu Đạo thuận tay đem một tờ giấy khác đè lên tấm bản đồ.
Trên bàn đặt tấm bản đồ thành Vấn Thiên, người bên cạnh thấy thì không sao, có thể nói nó có sẵn trong thư phòng. Những tình huống liên quan đến Phiêu Miểu các, tuyệt đối không được để người khác nhìn thấy. Trong thư phòng có thứ này sao? Không giải thích được.
Bây giờ hắn không muốn người khác biết hắn có cấu kết với nội bộ Phiêu Miểu các. Việc này hắn còn đang suy nghĩ.
Sau khi xem xong nội dung trên tờ giấy, hắn sẽ tiêu hủy.
Tần Quan bước vào, cười nói: “Trưởng lão, người đã đi hết rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm tấm bản đồ, cũng không ngẩng đầu, khẽ gật đầu, biểu hiện đã biết.
Tần Quan không nói gì thêm, bước ra khỏi đình, đến bên cạnh Kha Định Kiệt đang phụ trách cảnh giới.
Hai người đồng loạt nhìn người đang chăm chú xem bản đồ trong đình, sau đó nhìn nhau cười một tiếng.
Mặc dù trước đó Ngưu trưởng lão đã cho bọn họ thấy hắn rất có năng lực, nhưng lại không có cảm giác gặp thịt thấy xương bằng những chuyện trải qua sau này.
Nhìn hành động của bảy phái, trước đó là như thế nào, lại còn gạt bọn họ sang một bên, bây giờ thì ra sao, còn năn nỉ muốn gặp bọn họ.
Ngay cả Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải cũng bị Trưởng lão thu thập phải ngoan ngoãn, ngay cả tức giận cũng không dám.
Mà người đang dựa vào bàn trong đình viện kia hầu như không bước ra khỏi cửa.
Nhưng lại dẫn dắt hết thảy mọi thứ bên ngoài.
Không phải bọn họ xem thường sư tôn của mình, mà Trưởng lão của Tử Kim động cũng không ít, nhưng có đảm lược và dám làm mọi việc, bọn họ cho rằng phóng mắt toàn bộ Tử Kim động cũng không tìm ra được người thứ hai, khiến hai người âm thầm cảm thán không thôi.
Hai người vốn đã phục, trải qua chuyện lần này, lại càng phục tùng hơn, cũng dần dần yên tâm hơn, cảm giác trên người Ngưu trưởng lão giống như có một loại mị lực đặc biệt, chỉ cần có Ngưu trưởng lão ở đây, bọn họ sẽ an toàn, sự bất an biến mất, thay vào đó là bình tĩnh.
.........
Dưới bầu trời đầy sao, tất cả vẻ đẹp đều trở nên mông lung.
Trong đình đài, Toa Như Lai đẩy tấm màn tơ, dạo bước ra sân thượng, thuận tay tiếp nhận đồ mà người hầu đưa đến.
Người đưa đồ đứng thẳng như cột đình, thân hình gần như giấu đằng sau cây cột trong bóng tối.
Ông ta mở tờ giấy, nhờ ánh sáng của sao trời. Toa Như Lai từ trước đến giờ không có bất kỳ biểu hiện gì trên gương mặt lại mỉm cười: “Đúng là thứ không biết an phận, liên tục dâng hai bức thư, làm cho ngay cả Đinh Vệ cũng cảm thấy bất an. Xem ra, chúng ta không nhìn lầm người. Hắn đúng là có gan.”
Ông ta nghiêng đầu sang: “Có thể giúp hắn thì tận lực giúp hắn. Ngươi hãy sắp xếp cho thật tốt.”
“Vâng.” Vương Tôn lên tiếng trong bóng tối, sau đó do dự nói: “Hắn hiển nhiên là có lo nghĩ, liên tiếp đưa ra yêu cầu muốn gặp ngài.”
Toa Như Lai nói: “Hắn muốn gặp ta là có thể gặp sao? Tên nhóc này chẳng phải người tốt, còn có thể thoát thân hay không còn chưa biết. Bây giờ gặp hắn, hắn vì tự vệ, không lôi ta xuống nước mới là lạ. Muốn gặp ta thì phải có tư cách gặp ta. Bây giờ chưa đến lúc gặp hắn. Việc này ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để cho người ta hoài nghi đến ngươi.”
Vương Tôn hiểu ý của Toa Như Lai. Một khi gã bại lộ, đồng nghĩa với việc vị trước mắt cũng sẽ bại lộ.
Mặc dù không rõ rốt cuộc người này muốn làm gì, nhưng gã vẫn đáp: “Vâng, tiên sinh yên tâm, không có vấn đề gì đâu.” Ánh mắt gã thoáng nhìn một thân ảnh thướt tha đang đi tới cách đó không xa, nhìn qua là biết người phụ nữ kề cận Toa Như Lai, liền thấp giọng nói: “Thuộc hạ cáo lui trước.”