Dưới màn đêm, một cỗ kiệu dừng ngoài phủ Thứ sử, bị thủ vệ bên ngoài ngăn lại.
Phương Triết bước tới giao thiệp. Ngưu Hữu Đạo ngồi bên trong yên tĩnh nhắm mắt, thần sắc bình tĩnh.
Trong phủ rực rỡ ánh đèn, hoa mỹ, xa hoa.
Rõ ràng thời tiết đã ấm hơn nhưng trong phòng vẫn đốt than.
Trong phòng, một thiếu niên mặc quần áo dày cộm da dẻ trắng nõn không có tí sắc hồng nào, vành mắt cũng xanh tím, ngồi bên bàn, có vẻ chẳng hứng thú gì với một bàn bày đầy sơn hào hải vị trước mặt.
Một phụ nhân khác ngồi bên cạnh. Bà ta mặc áo khoác nhẹ, cung trang lụa mỏng, làn da trắng nõn hơi lấm tấm mồ hôi.
Hết cách rồi, thời tiết này còn đốt than sưởi ấm, không nóng mới lạ.
Vị phu nhân này, giơ tay nhấc chân đều rất có uy nghi, dung mạo cũng rất rực rỡ, tóc mây vấn cao, mi mục như hoa, xinh đẹp kiều diễm, thướng tha quyến rũ, thân thể đầy đặn đẫy đà.
Thiếu niên kia chính là Thứ sử Kim Châu kế nghiệp cha Tiêu Thiên Chấn.
Phụ nhân lại là đương kim Trưởng Công chúa của nước Triệu, muội muội ruột của Hoàng đế, mẫu thân của Tiêu Thiên Chấn, Hải Như Nguyệt. Tuy năm nay bà ta đã bốn mươi, nhưng dường như năm tháng rất khoan dung không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà ta.
“Biết con không thấy ngon miệng rồi, nhưng không ngon cũng phải ăn một chút!” Hải Như Nguyệt tự gắp một đũa rau cho nhi tử.
Ngoài phòng, quản gia Chu Thuận tóc hoa râm tới, không vào, nhưng gật đầu ra hiệu với Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn, buông đũa đứng dậy, không quên dặn nhi tử: “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút. Đây là tốt cho con thôi, không phải hại con.”
Bà ta vừa đặt chân ra ngoài cửa, nha hoàn canh cửa lập tức phủ thêm áo khoác cho bà. Nhiệt độ bên ngoài không thể so với trong phòng có đặt lò sưởi.
Chủ tớ hai người đi xa một chút, Chu Thuận mới bẩm báo: “Phu nhân, Phương Triết kia lại tới nữa rồi.”
Hai Như Nguyệt hơi lườm lão: “Lại nói cái gì nữa?”
Cái gì nên nói bà ta nói hết rồi, chẳng có gì để bàn bạc hết. Bà ta đã dặn hạ nhân không gặp người này, mà giờ trời đã tối, bà thân là một quả phụ sẽ không tiếp khách nam vào lúc này. Theo lý, quản gia sẽ không cho vào, nhưng giờ lão lại đang ở đây thông báo, chắc chắn có nguyên nhân.
Chu Thuận đáp: “Lần này y đưa một người đến, nói là lương y Dung Bình Quận Vương đặc biệt phái tới trị bệnh cho thiếu gia.”
“Lương y?” Hải Như Nguyệt nhíu mày: “Bọn họ đã biết bệnh tình của Chấn Nhi rồi, còn có lương y gì có thể trị liệu chứ?”
“Lão nô cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý thì không nên như vậy mới phải. Nhưng lão nô lại nghĩ, chuyện này hẳn là Thương Triều Tông sẽ không làm bậy, vì vậy mới tới đây xin chỉ thị của phu nhân xem có gặp hay không.”
Hải Như Nguyệt hơi do dự, nhưng cũng nghĩ giống lão, Thương Triều Tông sẽ không làm xằng làm bậy với chuyện này, bèn gật đấu đáp: “Đưa tới đi!”
“Vâng!” Chu Thuận khom người bước nhanh đi.
Không bao lâu sau, lão đưa Phương Triết và Ngưu Hữu Đạo tới. Hiện giờ bội kiếm của Ngưu Hữu Đạo tạm thời bị giữ lại.
Vào trong viện, kỳ kinh bát mạch của hai người cũng bị tu sĩ nơi này khóa lại, Ngưu Hữu Đạo không thể sử dụng pháp lực.
Dù sao, Hải Như Nguyệt vẫn nhớ tình cảm cũ với Ninh Vương mà quan tâm tới Thương Triều Tông. Dù sao, chuyện hai bên muốn nói là chuyện bí mật, không thích hợp để người ngoài biết. Nếu không phong bế pháp lực của Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên sẽ phải để người bên cạnh chăm chú theo dõi.
Bên đình đài thủy tạ, Hải Như Nguyệt mặc một thân quần dài hoa lệ ngồi nhìn mặt trăng lơ lửng giữa không trụng, bóng người tịch liêu, trăng soi bóng nước.
Phương Triết và Ngưu Hữu Đạo đứng đằng sau cách đó không xa, cùng hành lễ với bóng lưng của Hải Như Nguyệt: “Xin chào Trưởng Công chúa.”
Chu Thuận tiến lại gần thì thầm mấy câu với Hải Như Nguyệt.
Bà ta chậm rãi xoay người lại, dưới ánh đèn lung linh, phong tình vô hạn, khiến cho Ngưu Hữu Đạo không thể không thầm khen một câu mỹ nhân!
“Ngưu Hữu Đạo? Ngươi không phải kẻ bị Thượng Thanh Tông nước Yến ruồng bỏ sao?” Hải Như Nguyệt cao cao tại thượng nhìn xuống hừ lạnh.
Ngưu Hữu Đạo không ngờ đối phương cũng biết điều này, nhưng cũng hiểu, nước địch ngay sát vách, thế nào cũng phải có thám tử thăm dò tình hình, huống chi Thương Triều Tông cũng đang câu thông với bên này, làm sao đối phương không biết có chuyện gì đang xảy ra, nên không lạ lẫm gì, chỉ gật đầu thừa nhận: “Chính là tại hạ!”
“Khi còn nhở ở nước Yến, ta có giao du với Ninh Vương, cũng có lui tới với sư phụ Đông Quách Hạo Nhiên của ngươi, cũng coi như là bạn cũ. Làm sao đệ tử của Đông Quách Hạo Nhiên lại biến thành lương y chuyên trị nghi nan tạp chứng?”
Ngưu Hữu Đạo phát hiện ra, thì ra Đông Quách lão nhi giao thiệp rất rộng rãi nhé. Hắn ta đáp: “Trưởng Công chúa minh giám, ta không phải người thực sự chữa bệnh. Ta chỉ phụng mệnh hộ tống lương y đến đây, nhưng đến phủ thành lại gặp chút chuyện bất ngờ, lương y bị người ta cướp đi.”
Đôi mắt sáng của Hải Như Nguyệt hơi tối lại, Chu Thuận cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có điều này Trưởng Công chúa không biết, khi ta ở nước Yến có chút ân oán với Đình Úy Tống gia của nước Yến. Hôm nay vừa tới phủ thành, không ngờ đã tình cờ gặp được nhi tử của Tống Cửu Minh, bị người ta đuổi giết. Ta may mắn thoát thân, nhưng lương y dẫn đến lại rơi vào tay bọn họ. Lúc này ta cũng không biết lương y bị đưa đi đâu rồi, chỉ đành bấu víu hy vọng Trưởng Công chúa có thể ra tay tìm lại lương y. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Trưởng Công chúa.”
Ở đây, hắn ta không có quan hệ, cũng không có nhân thủ, muốn cứu Viên Phương chỉ có thể mượn thế vị quả phụ này.
Phương Triết bên cạnh hơi suy tư, nào có lương y nào đâu, y cũng đoán được chắc là Viên Phương, nghe vậy, coi như cũng hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo phải vội vàng rút khỏi khách sạn Phúc Lâm như thế.
Hải Như Nguyệt cũng có nắm được tình hình của Thương Triều Tông, vừa nghe tên Ngưu Hữu Đạo lập tức biết là kẻ bị Thượng Thanh Tông ruồng bỏ, đương nhiên cũng sẽ đại khái biết được ân oán của hắn ta và Tống gia. Chu Thuận đứng bên cạnh Hải Như Nguyệt, thấp giọng nói: “Xác thực thứ tử Tống Long của Tống Cửu Minh đã đến phủ thành, đã được thu xếp ở lại quán Lưu Phương.”
Hải Như Nguyệt nhàn nhạt bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ngươi xác nhận lương y ngươi mang tới có thể trị hết bệnh cho nhi tử của ta?”
“Dù không thể diệu thủ chữa lành, nhưng gã là người có khả năng có được quả xích dương chu nhất. Trưởng Công chúa, bệnh của nhi tử ngài, Vương gia hiểu rất rõ. Vương gia đã phái mấy người chúng ta tới đây để trị bệnh, đương nhiên cũng phải có vài phần chắc chắn! Trưởng Công chúa, còn kéo dài nữa, sợ là khó giữ được mạng lương y!”
Giờ hắn ta mặc kệ tất, trước hết cứu được Viên Phương ra mới là chuyện khẩn yếu. Với hắn ta, đại nghiệp của Thương Triều Tông chẳng thể so được với tính mạng của Viên Phương. Thứ hắn ta và Thương Triều Tông theo đuổi khác nhau, giá trị quan và suy nghĩ cũng khác nhau.
Hải Như Nguyệt chậm rãi quay đầu lại nhìn Chu Thuận, nhàn nhạt hạ lệnh: “Ngươi tự dẫn người đi một chuyến đi, bảo Tống Long giao người ra đây!” Giọng nói ẩn hàm ý vị không được thất bại.
“Vâng!” Chu Thuận nghe theo, quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đi theo ta một chuyến!” Lão không biết cái người được gọi là lương y kia, cần Ngưu Hữu Đạo nhận người, cũng cần để Ngưu Hữu Đạo đối chứng với Tống Long. Không nhân chứng, vạn nhất Tống Long không nhận thì phải làm thế nào?
Ngưu Hữu Đạo lập tức bái biệt Hải Như Nguyệt, theo Chu Thuận rời đi.
Chỉ lát sau, Chu Thuận đã triệu tập hơn mười cao thủ đi theo. Còn Phương Triết tạm thời được giữ lại phủ Thứ sử coi như làm con tin…
Trong quán Lưu Phương, mấy người Tạ Xuân vừa trở về không lâu, nhìn Tống Long chắp tay sau lưng mặt mũi tối sầm.
Đương nhiên Tạ Xuân tay trắng trở về, thực sự xác nhận lời của Viên Phương nói, đúng là Ngưu Hữu Đạo có ở tại khách sạn Phúc Lâm, chuyện này cứ tả tướng mạo với chưởng quầy hỏa kế khách sạn hỏi là biết.