Hoàng Ban đứng một bên cũng nhìn ra được, cũng phát hiện một đám người ở trước mắt không có kẻ nào tốt, từng người một, cư nhiên dám để Phiêu Miễu các chịu tiếng xấu thay.
Nếu như đều là người tốt hắn ta ngược lại yên tâm rồi, chính bởi vì đều không phải người hiền lành gì, hắn ta có chút lo lắng mơ hồ, để những người này gia nhập Phiêu Miễu các, vì để tự bảo vệ mình, có chuyện gì mà đám người này không dám làm, đám người này so với những tu sĩ không có kinh nghiệm khó đối phó hơn nhiều, đều là những tên giảo hoạt của các phái, ít nhấy đều có năng lực tự bảo vệ nhất định.
"Cả đám đều câm hay sao? Các ngươi tự xem lại lương tâm của bản thân xem, bị chó tha hết cả rồi hay sao? Súc sinh..."
Hồng Cái Thiên giận không kềm được, bi phẫn tức giận mắng, người bị mắng ngược lại chẳng ai lên tiếng, mặc cho gã mắng.
Thấy người này mắng không ngừng nghỉ, Hoàng Bang vừa định lên tiếng quát bảo ngưng chửi rủa, Đinh Vệ ừng như đoán được, đưa tay ra hiện ngăn cản.
Hoàng Ban liếc nhìn y, đại khái hiểu được ý của y, để Hồng Cái Thiên mắng những tên không biết xấu hổ này nhiều thêm một chút cũng chẳng sao, liền bỏ mặc để Hồng Cái Thiên tiếp tục.
Nhưng mà hiệu quả mắng chửi không lớn, thậm chí là không có hiểu quả, kẻ bị mắng, có người ngẩng đầu nhìn nóc nhà, có kẻ cúi đầu đùa nghịch ngón tay, có tên chầm chậm vuốt tay áo của mình, có tên dứt khoát bình chân như vại nhắm mắt dưỡng thần.
"Mọi người đã nói là rút thắm, việc đáp ứng lại lén lút giở trò, các người có còn là nam nhân nữa hay không?" Tề Bích Tang cũng đang giúp Hồng Cái Thiên.
Đinh Tề đợi một lúc lâu, hôm nay cũng coi như lĩnh giáo được đám không cần mặt mũi nyà, phát hiện chỉ cần không uy hiếp đến đám người này, mắng như thế nào cũng vô dụng, y cũng không thể vì chuyện này mà xử lý tất cả mọi người, không cần thiết phải tiếp tục lãng phú thời gian, lên tiếng nói: "Đều quay trở về chỗ ngồi đi."
Tề Bích Tang chắp tay xoay người nói: "Xin Đinh tiên sinh chủ trì công đạo!"
Đinh Vệ: "Bảo các người quay trở về chỗ ngồi không nghe thấy sao?"
Hồng Cái Thiên và Tề Bích Tang không cam lòng, nhưng không thể không nghe theo, xoay người vẻ mặt oán hận quét mắt nhìn đám người, rất không cam lòng mà quay trở về chỗ ngồi của mình.
Sau khi yên tỉnh trở lại, Đinh Vệ nói: "Que gỗ này là ai chế tạo, rút thăm này là ai chủ trì?"
Hồng Cái Thiên lập tức chỉ về phía người nào đó, phẫn nộ nói: "Là Thái Thúc Sơn Hải!"
Thái Thúc Sơn Hải bị làm cho có chút căng thẳng, đứng dậy, chắp tay hành lễ với Đinh Vệ, coi như là nhận rồi.
Đinh Vệ cười nhạo một tiếng: "Ngươi cũng được lắm, thăm là ngươi làm, rút thăm cũng là ngươi chủ trì, kết quả là người chủ sự ngươi cũng dẫn đầu không tuân thủ quy củ."
Thái Thúc Sơn Hải không phản bác được, hối hận sớm biết như vậy đã không tranh thò đầu ra rồi.
Nhưng đây cũng là bệnh cũ của Khí Vận tông, khi tụ tập chung với các phái, phàm là chuyện gì cũng muốn thể hiện cao hơn những người khác một bậc, tranh cường háo thắng quá mức.
Một tay Đinh Vệ để trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo dò xét mọi người: "Thời gian suy nghĩ b ngày đã rất là dư dã, tình hình mọi người cũng đều thấy cả rồi, cho mọi người thời gian lựa chọn, là mọi người tự mình khó mà đưa ra quyết định, nếu đã như vậy, chỉ đành để Phiêu Miễu các làm giúp." Nói rồi trực tiếp đứng dậy đi thẳng, không xử lý việc một đám người giở trò với việc rút thăm.
Hoàng Ban sau đó sai người dẫn người của các phái quay trở về, bản thân thì đi theo Đinh Vệ.
Quay trở về phòng của mình ở Thủ Khuyết sơn tranng, đi vệ đi đến chủ vị ngồi xuống dặn dò một câu: "Hoàng Ban, việc người của các phái chia ra đi các bộ, ngươi và Huyền Diệu thương lượng mà làm, bên phía Thánh tôn đang đợi câu trả lời, các ngươi nhanh một chút, trước lúc chạng vạng tối ta muốn thấy được kết quả."
"Vâng!" Hoàng Ban đáp lại.
Huyền diệu đang ở bên cạnh trêu ghẹo nói: "Từ sớm đã biết đám người này sẽ lựa chọn như vậy, từ khi bắt đầu nên để chúng ta xử lý, cũng đỡ phải tốn thời gian."
Hoàng Ban buông tiếng thở dài: " Tiên sinh cũng là bất đắc dĩ, thời gian tuy là lãng phí, ít nhất cũng có thể ăn nói với bên trên, là các phhái tự mình làm loạn, chúng ta chỉ đành tự mình sắp xếp, chứng minh chúng ta không có ý khác."
Huyền Diệu khẽ gật đầu, lại tiếp tục hỏi Đinh Vệ: "Tiên sinh, phân chia người các phái, ngài có cần phải nhắc nhở chúng ta chú ý gì không?"
Sau một lúc Đinh Vệ hơi trầm măc: "Nắm chắc một điểm, cố gắng hết sức đừng để nơi mà người các phái đi trùng lặp với phạm vi thế lực môn phái của họ là được."
Hai người hiểu ý của y, cùng chắp tay đáp lại; "Vâng!"
"Còn có, Hồng Cái Thiên và Tề Bích Tang kia, nếu đã rút được đi tiền trang, thì để bọn họ đi đi, đừng để người thành thật chịu thiệt thòi." Bản thân Đinh Vệ nói xong cũng không nhịn được cười, hai người kia đối mặt với tình hình xấu hổ, thực sự là khiến người khác buồn cười.
Huyền Diệu và Hoàng Ban cũng nhịn khoong được vui vẻ lên, có thể nói là lắc đầu không thôi, Hoàng Ban thở dài nói: "Rút thăm có thể rút ra chuyện như vậy, quả thực là chưa từng thấy qua, thực sự hoang đường."
Huyền Diệu: "Tiên sinh, hai người này cũng không chưa chắc là thành thật, chỉ là bọn họ vừa khéo rút trúng mà thôi. Nếu hai người không rút trúng, ta đoán chừng lựa chọn của hai người cũng không tốt tới đâu, tám chín phần mười cũng giở thủ đoạn giống những người khác."
Đinh Vệ: "Ngươi có tính toán khác đối với những người đi tiền trang?"
Huyền Diệu vội khua tay: "Không có, ta chỉ nói vậy, cứ theo lời tiên sinh nói, cũng có thể coi là giúp được người khác hoàn thành ước vọng, chí ít cũng thể hiện được sự công bằng của tiên sinh. Tôi tán thành cách sắp xếp này của tiên sinh."
Hoàng Ban "Ừm" một tiếng, cũng gật đầu tán thành.
...
"Các ngươi đứng lại cho ta!" Hồng Cái Thiên quay trở về trong biệt viện, đối mặt với một đám người muốn tản về phòng, gầm thét một tiếng.
Trên đường bị người của Phiêu Miễu các áp giải trở về, không tiện ầm ĩ gì, bằng không bị hiềm nghi làm loạn, lúc này tâm tình muốn tình sổ có thể nghĩ mà biết được.
Nhưng mà có quỷ mới để ý đến hắn, quay đầu liếc nhìn một cái, liền tự mình quay về phòng mình, sao có thể dài dòng với gã, đuối lý, cũng chẳng có gì để mà giải thích.
"Các ngươi..." Hồng Cái Thiện trợn mắt nhìn xung quanh, có chút không biết nên bắt người nào mới phải, cũng không thể ra tay ở đây được, gã cũng không dám.
Hai tên tu sĩ đi theo ở hai bên mặt mũi cũng tràn đầy bi phẫn.
Tìm không được người khác, chỉ có thể tìm người của mình, chuyện như vậy người của mình cũng lừa người của mình càng khiến người khác tức giận, Hồng Cái Thiên giận không chỗ phát tiết trực tiếp theo tới phòng của Phù Hoa, chỉ vào mũi Phù Hoa mà chửi rủa thậm tệ: "Phù Hoa, việc thương lượng xong rồi vì sao lại kjông tính? Chúng ta cùng là thế lực của Tứ Hải, lúc này nên cùng nhau hợp tác, vì sao lại lừa ta?"
Phù Hoa lắc eo, hai tay mở ra: "Ta cũng không cách nào khác, ngươi cũng không nghĩ thử xem, mọi người đều lựa chọn Thiên Hạ tiền trang, nếu như ta thật tha làm theo, há chẳng phải là một chọn một chuẩn rồi hay sao?" Nói đưa đẩy liên tục, hiển thị rõ ưu thế nữ nhân không cần mặt mũi, trực tiếp đẩy Hồng Cái Thiên ra cửa, cạch! Cửa vừa đóng, sống chết không mở cửa.
Hồng Cái Thiên đập cửa vài cái, lại không dám học Vạn Thú môn phá cửa, chửi rủa vài câu liền rời đi...
"Trưởng lão, đi bên phía tán tu bên kia cũng được, ngày cần gì phải sửa thăm chứ?" Tần Quan đi theo Ngưu Hữu Đạo vào phòng thở dài, vẻ mặt sớm biết như vậy sao ban đầu còn ra dáng vẻ như thế.
Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài: "Ai ngờ đến sẽ náo ra kết quả này."
"Trưởng lão, tam đương gia Nam Hải đến rồi." Kha Định Kiệt nhifn quanh cổng chờ chợt quay đầu nhắc nhở người trong phòng một tiếng.
"Ây..." Ngưu Hữuu Đạo sửng sốt một chút, sau đó liền liên tục khua tay nói: "Đóng cửa, đóng cửa, mau đóng cửa!"