Đối mặt với mọi người, Thái Thúc Sơn Hải của Khí Vận tông lại nhảy ra nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lần này Ngưu Hữu Đạo chỉ ở bên cạnh thành thật lắng nghe, không làm ngược lại ông ta.
Hai mươi mốt môn phái của bảy nước, thêm vào ba môn phái trung lập, lại thêm Tứ Hải, tổng cộng là hai mươi tám môn phái.
Các bộ của Phiêu Miễu các cũng không ít, có tư bộ phụ trách Thiên Hạ tiền trang, có tư bộ phụ trách các nước, có tư bộ phụ trách hải vực, có tư bộ phụ trách môn phái tu hành, còn có phụ trách tán tu vân vân.
Đương nhiên, nội bộ Thánh cảnh còn có tư bộ của Phiêu Miễu các, ngoại trừ Thánh địa ở nơi riêng của Cửu Thánh không để Phiêu Miễu các nhúng tay vào, còn có tư bộ phụ trách bên ngoài.
Có điều Thái Thúc Sơn Hải cũng nói, lúc thương nghị mọi người không ai đồng ý ở trong Thánh cảnh, xét thấy nguyên nhân này, liền gạch tên nội Thánh cảnh khỏi tên thăm được làm ra, sau này khi Phiêu Miễu các điều chỉnh, điều chỉnh đến ai thì coi như người đó xui xẻo.
Đối với việc này, mọi người không có ý kiến, vốn là việc đã thương lượng xong.
Thấy không có ý kiến phản đối, Thái Thúc Sơn Hải phất tay nói một tiếng: "Mang lên đây."
Thái Thúc Tầm và Thái Thúc Lập đi vào trong đám người vây thành một vòng, đem que gỗ được làm xong mở ra bày trên đất, trên mỗi một que gỗ đều biết tên của các bộ của Phiêu Miễu các, để mọi người kiểm tra.
Mọi người nhao nhao tiến lên kiểm tra, sau khi xác nhận không có sai sót, hai tên đệ tử Khí Vân tông lại đem tất cả các que gỗ gom lại, lấy một tấm vảo che lại làm xáo trộn, chỉ lộ ra đuôi thăm ở bên ngoài, để mọi người rút ra. Để biểu thị tính công bằng, Thái Thúc Sơn Hải để mọi người rút trước, cây còn lạ sau cùng coi như là của ông ta.
Chỉ có điều có quy định, không được thi pháp điều tra, nhanh chóng rút ra, tiến lên rút trực tiếp, rút được gì thì là cái đó, không được lề mề.
Mọi người lần lượt tiến lên rút thăm, lúc đến lượt Ngưu Hữu Đạo, cũng giống như mọi người, khi đi qua cúi người rút một cây liền đi.
Đ ra lật chữ trên mặt thăm lên xem, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười của Hồng Cái Thiên: "Lão đệ đúng thật là có duyên với tán tu, vận may khá được, cũng không tính là tệ."
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, mặt thăm trên tay hắn chính là hai chữ "Tán tu", quay đầu nói: "Thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, rõ ràng là vận may tốt hơn, chẳng lẽ rút được Thiên Hạ tiền trang rồi?"
"Lão đệ quả nhiên là thông minh." Hồng Cái Thiên ha ha cười lớn, nắm mặt lá thăm trong tay cho hắn xem, không ngoài dự đoán, quả nhiên là hai chữ "Tiền trang".
Không chỉ cho Ngưu Hữu Đạo xem, gã còn đắc ý bày ra chuyển cho tất cả mọi người xem.
Những người rút được các bộ có không ít người thở dài tuyệt vọng, cũng không biết tương lai là phúc hay là họa.
Thái Thúc Sơn Hải nhặt thăm cuối cùng lên cũng thở dài, chỉ có điều cũng chấp nhận, nói với mọi người: “Ngày mai khi giao nộp, mọi người để lại tên ở trên thăm, trực tiếp giao thăm này lên là được.”
"Cứ như vậy đi." Có người mất hứng nói một câu rồi rời đi, hiển nhiên là tâm tình không được tốt lắm.
Có người rời đi, có ngưởi lại, có người tụ tập tại chỗ nói chuyện.
Trở về trong phòng, được biết Ngưu Hữu Đạo rút được "Tán tu", Tần Quan và Kha Định Kiệt vẫn rất hưng phấn.
Kha Định Kiệt vui mừng nói: "Tán tu cũng được, có lẽ sẽ không liên lụy đến quá nhiều tranh chấp."
Tần Quan hỏi Ngưu Hữu Đạo: "Trưởng lão rút được tán tu rồi, có phải có ý là chúng ta nhất nhanh sẽ được rời khỏi Thánh cảnh không?"
Ngưu Hữu Đạo đi đến bên ghế ngồi xuống, lật que gỗ trên tay, mỉm cười nói: "Không rõ, vẫn chưa biết được nên tham gia giám sát như thế nào, có lẽ là vậy."
Tần Quan cười nói: "Thánh cảnh đâu ra tán tu, nhất định là phải rời khỏi."
"Đúng vậy." Kha Định Kiệt liên tục gật đầu.
Nghĩ đến sắp rời khỏi, hai người đều rất vui mừng, đừng nói là luôn bị nhốt ở đây rất khó chịu, ở lại Thánh cảnh gặp ai cũng đều giống như cháu trai, hơi không để ý chút phạm vào quy củ, thế lực của Tử Kim động không vươn tới đây nổi để chiếu cố, thực sự là không muốn ở lại nơi này.
Trời bắt đầu tới, một đêm cứ như vậy trôi qua.
Buổi sáng ngày kế tiếp, Thường Thanh Sơn đưa bữa sáng đến, vẫn như cũ là Ngưu Hữu Đạo đứng ở cửa tiếp ứng.
Khi gip nhận đồ ăn, Thường Thanh Sơn thấp giọng nhắc nhở một câu: "Đinh Vệ nửa đêm hôm qua đến, hôm nay muốn đích thân chủ trì việc phân định.
Ngưu Hữu Đạo nói thầm gì đó với hắn ta một hồi lâu, hai người mới một đi một về.
Ăn xong bữa ssáng, sau khi đẩu Tần Quan và Kha Định Kiệt ra, Ngưu Hữu Đạo mới lấy que gỗ kia ra, thi pháp xóa sạch hai chữ "Tán tu bên trên, đầu ngón tay tụ khí thành cương, loạch xoạch viết xuống hai chữ "Tiền trang", bên dưới phủ lên ba chữ "Tử Kim động".
Thổi thổi, que gỗ thuận tay nhét vào trong áo...
"Tên Ngưu Hữu Đạo kia quả thật là phách lối"
"Sao vậy?"
"Bọn họ bày ra cái gì mà rút thăm, Ngưu Hữu Đạo rút được tư bộ phụ trách tán tu, lúc chúng ta đưa cơm nghe hắn tuyên bố với hai tên đệ tử Tử Kim động, sau khi rời khỏi Thánh cảnh, dựa vào thế lực bên ngoài của hắn, không ai làm gì hắn được..."
Huyền Diệu dẫn hai người đi ngang qua bên dưới hành lang lầu các hơi dừng bước, sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện nơi góc rẽ, hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục nhanh chân bước đi.
Chờ một lúc, hai người nói chuyện từ góc rẽ đi ra, lại lẩm bẩm như cũ, một người trong đó là Thường Thanh Sơn, hơi quay đầu nhìn phía Huyền Diệu biến mất...
Mặt trời dâng lên cao, người của các phái bị vây ở trong viện lại lần nữa được tụ tập, vẫn như cũ là lầu nội đường rộng rãi kia.
Dựa theo vị trí trước đây, sau khi từng người ngồi xuống, đều lẳng lặng chờ đợi.
Đợi một hồi lâu, Đinh Vệ đến, tùy tùng Hoàng Ban đi vào, mọi người cũng đứng lên hành lễ.
Lúc hành lễ, Ngưu Hữu Đạo nhìn Huyền Diệu đứng trang nghiêm ở ngoài cửa, kết quả phát hiện Huyền Diệu cũng đang lặng lẽ nhìn mình.
Sau khi Đinh Vệ ra hiệu mọi người ngồi xuống, nói ngay vào điểm chính: "Nghe nói hôm qua các vị bày rút thắm, đều quyết định xong nơi bản thân đi?"
Hiện trường yên lặng, không ai lên tiếng, Hồng Cái Thiên đáp lại một câu: "Đúng vậy."
Đinh Vệ: "Nếu đã suy nghĩ xong rồi, cũng không nhiều lời thêm nữa, bút mực giấy nhiên cho bọn họ, để bọn họ viết lại."
Thái Thúc Sơn Hải chợt lên tiếng: "Đinh tiên sinh, không cần phiền như thế, chúng ta đều viết xong hết trên thăm rồi, trực tiếp nộp lên là được." Trong tay giương ra một cây que gỗ.
"Ồ!" Đinh Vệ gật đầu: "Cũng được, đều nộp lên đây hết đi." Vươn tay gõ gõ lên mặt bàn, ra hiệu để lên mặt bàn.
Thái Thúc Sơn Hải là người đâu tiên đi ra, bước đến trước bàn, để que gỗ xuống.
Tiếp đến từng người một nộp lên, đợi đến lúc Hồng Cái Thiên, nhìn thấy que gỗ trên mặt bàn, ít nhiều sửng sốt một chút, phát hiện mặt thăm của mọi người đều móc ngược, mỗi người một phong cách riêng, mặt thăm để hướng lên trên, hai chữ "Tiền trang" rất là rõ ràng.
Mọi người đều nộp lên cả rồi, hai mươi tám cây thăm xếp thành hàng, Đinh Vệ vươn tay lật cây thăm lại xem, phát hiện bên trên là hai chữ "Tiền trang", bỏ xuống lại lật, lại là hai chữ "Tiền trang", lại lật tiếp cũng vậy.
Hắn ta lật toàn bộ hai mươi tám cây thăm, nét chữ mặt thăm tuy không giống, cho biết hương đi toàn bộ đều là tiền trang, đều không ngoại lệ.
Đinh Vệ đối với việc này rất là bất ngờ, hoài nghi bản thân có phải nhìn nhầm rồi hay không, ngồi thẳng mình nghiêng về phía trước, thăm dò xem phương hướng đi trên mặt thăm xem qua xem lại hai lần, không sai, hai mươi tám cây thăm ghi rõ đi tiền trang, không có ngoại lệ.
Nhìn chằm chằm thăm trên bàn, lại nhìn nhìn đám người ngồi bên dưới, lặp đi lặp lại như thế, vẻ mặt của Đinh Vệ có hơi lỳ quái.
Người các phái nhận ra phản ứng của Đinh Vệ không bình thường.
Sau khi thân thể nghiêng ngồi thẳng lại, Đinh Vệ lên tiếng: "Đây chính là kết quả quyết định rút thăm của các ngươi? Là do ta nhìn nhầm rồi hay sao? Hoàng Ban,ngươi tới đây chưởng chưởng nhãn."