Ngưu Hữu Đạo cũng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, giống như không nghĩ đến đằng sau lại có chuyện như vậy.
Hiện tại, trên cơ bản đã không còn chuyện gì của hắn. Chuyện bày ra, Ngao Phong tiếp lấy, phiền phức còn lại sẽ do Ngao Phong nghĩ biện pháp xử lý. Hắn có thể đứng một bên không lên tiếng.
Dứt lời, Ngao Phong chú ý đến phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giẫm lên cái vẻ mặt đang ngạc nhiên kia mấy cái.
Trong lòng Thái Thúc Sơn Thành lúc này đang hoảng sợ và căng thẳng. Tại sao ông ta lại có cảm giác đằng sau lời nói của Ngao Phong, ông ta mới là người vứt xác Triều Kính?
Khi vứt xác Triều Kính, chung quanh cũng không có ai. Vừa nãy, ông ta còn muốn đứng nhìn Ngưu Hữu Đạo khó xử, không nghĩ đến chỉ trong chớp mắt đã liên lụy đến mình.
Cũng may mà ông ta không phải là người chưa thấy việc đời. Mặc dù trong lòng đang lo lắng, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, điềm nhiên như không có việc gì.
Bây giờ, điều mà ông ta mong đợi chính là Ngao Phong nói người khác mà không phải là ông ta, hoặc hy vọng Ngao Phong không nhận ra ông ta.
Ánh mắt hai đệ tử Khí Vân Tông bên cạnh ông ta hơi đảo, trong lòng có thể nói là cực kỳ bối rối, có chút không biết nên làm như thế nào cho phải, hận không thể tìm chỗ núp để Phiêu Miễu Các vĩnh viễn không bao giờ tìm thấy.
Nhưng nhìn tình huống xung quanh, đỉnh núi đã bị người Phiêu Miễu Các bao quanh, có thể chạy được sao?
Hai người cũng hy vọng người mà Ngao Phong nói không phải là Triều Kính. Nếu không, hậu quả khó mà lường được. Cướp đồ của Triều Kính là thật, trong khi Phiêu Miễu Các nghiêm lệnh không cho phép đánh cướp. Có lẽ không tính là cướp, vì lúc đó Triều Kính đã không còn năng lực phản kháng, chẳng khác nào nhặt được. Nhưng bên này lại nói là lấy tính mạng của Triều Kính, vậy chẳng khác nào nói là cướp?
Hai người có thể nói là càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Thái Thúc Sơn Thành dường như cũng ý thức được điểm này, nghĩ đến bên cạnh còn có hai đệ tử tận mắt chứng kiến, vội quay sang xem xét. Khi nhìn thấy hai người đang luống cuống, không khỏi ném ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại, nhắc nhở hai người ổn định, cảnh cáo bọn họ có đánh chết cũng không được thừa nhận.
Trên thực tế, sau khi giết Triều Kính, ông ta đã cảnh cáo hai người không được tiết lộ việc này. Chỉ cần mình không nói, sẽ không có việc gì. Nhưng lại không nghĩ đến lại có thêm người nhìn thấy.
Mặc dù bây giờ còn chưa xác nhận Ngao Phong nói có đúng là bọn họ hay không, nhưng chỉ cần người có chút lý trí, tám chín phần mười là biết đang nói đến bọn họ. Thật sự tình trạng tổn thương của Triều Kính rất giống như Ngao Phong đã nói.
Bây giờ, ông ta chỉ hận không thể kéo hai đệ tử sang một bên, để hai người có chết cũng ngậm miệng lại, muốn căn dặn hai người bất luận thế nào cũng không thừa nhận.
Nhưng tình huống trước mắt lại thân bất do kỷ. Chung quanh đều là người của Phiêu Miễu Các, lúc này mà di chuyển chẳng khác nào chưa đánh đã khai. Bây giờ, ngay cả một hành động không được bình thường cũng không dám làm, nào có người còn dám rời khỏi đám đông chứ.
Đã không có cơ hội nói được cái gì, người các phái chung quanh lại đang đánh giá người các phái khác, hiển nhiên muốn tìm xem người mà Ngao Phong đã nói là ai.
Đinh Vệ suy nghĩ lời của Ngao Phong một chút, sau đó hỏi lại lần nữa: “Kẻ giết người cướp đồ của môn phái khác còn sống hay không?”
Ý trong lời nói rất rõ ràng, có khi nào chết không đối chứng không?
Ngao Phong đáp: “Trong hoang trạch tử địa, ta thật sự không có quá nhiều thời gian để theo dõi người khác, cũng không biết tình huống về sau như thế nào. Nhưng sau khi về đến đây, ta đã để ý một chút, vẫn còn sống.”
Đinh Vệ trầm giọng hỏi: “Nói cách khác, ngươi có thể nhận ra người trở về?”
Ngao Phong đáp: “Đúng vậy.”
Nói xong, những người có mặt tại hiện trường lại xôn xao. Tất cả người của Phiêu Miễu Các đều nhìn về phía các thành viên tham gia rèn luyện, bao gồm Đinh Vệ và Huyền Diệu, tất cả đều đang nhìn phản ứng thành viên các phái.
Còn thành viên các phái thì nhìn người bên cạnh mình, muốn biết được là ai. Ngay cả Thái Thúc Sơn Thành cũng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn thành viên các phái, sau đó dừng lại trên mặt Thái Thúc Sơn Thành, nhưng không tỏ thái độ gì, mặc cho Thái Thúc Sơn Thành diễn gì thì diễn.
Huyền Diệu chợt quát: “Im lặng.”
Tiếng ồn ào một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Đinh Vệ lên tiếng hỏi: “Ngao Phong, ngươi là người có mặt tại hiện trường, ngươi có thể nhận ra là ai. Lời ngươi nói, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm. Bây giờ, ngươi hãy vạch mặt hung thủ đi.”
Ngao Phong khẽ gật đầu, chậm rãi quay người, ánh mắt quét ngang người các phái. Ai bị ánh mắt của y đảo qua, tất cả đều hãi hùng khiếp vía, lo lắng gặp tai họa bất ngờ.
Cuối cùng, trong lòng Thái Thúc Sơn Thành đánh bộp một cái, bởi vì ánh mắt Ngao Phong đang nhìn ông ta.
Hai đệ tử Khí Vân Tông hoàn toàn luống cuống, nhưng cố gắng trấn định, lại không biết sắc mặt của mình vô cùng khó coi.
Ngao Phong đưa tay chỉ ba người Thái Thúc Sơn Thành: “Người đó, người đó, còn có người đó, ta không biết ba người bọn họ tên gì, là ai, nhưng ta tận mắt nhìn thấy người đánh cướp chính là ba người bọn họ.”
Thật ra y biết ba người này tên gì. Trước đó Ngưu Hữu Đạo đã nói cho y biết, miêu tả bộ dạng của ba người, đồng thời cũng nhắc nhở bọn họ chính là người đã đấu võ mồm cản đường hắn.
Ngao Phong đến phía sau đỉnh núi vẫn luôn chú ý Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên biết được người cản đường Ngưu Hữu Đạo là ai. Cộng thêm Ngưu Hữu Đạo đã miêu tả diện mạo bên ngoài, bởi vậy có thể chỉ điểm một cách chính xác, không hề nhầm lẫn.
Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau, hai người biết Ngao Phong có cấu kết với Ngưu trưởng lão, cũng biết Thái Thúc Sơn Thành và Ngưu trưởng lão có mâu thuẫn, chỉ là không nghĩ đến Ngưu trưởng lão lại trả thù nhanh như vậy. Hắn đang muốn giết hết người của Thái Thúc Sơn Thành ở đây.
Cái gì gọi là giết người không thấy máu. Hôm nay, hai người xem như tận mắt nhìn thấy, nhưng rồi lại có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác. Thái Thúc lão nhi, ai bảo ngươi đắc tội với Trưởng lão chúng ta làm chi?
Ánh mắt mọi người đều thuận theo hướng chỉ của Ngao Phong. Người đứng bên cạnh Khí Vân Tông chỉ sợ tránh không kịp, vội vàng lui lại, tránh cho bị chỉ sai. Trong khoảnh khắc, xung quanh ba người Thái Thúc Sơn Thành trống ra một vòng lớn, trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Lúc này, sắc mặt Thái Thúc Sơn Thành vô cùng khó coi, cũng không còn cách nào khống chế nét mặt của mình.
Thái Thúc Sơn Thành chắp tay nói với Đinh Vệ: “Đinh tiên sinh, đây chính là phỉ báng. Ta hoàn toàn không biết y đang nói gì. Ta chưa từng làm chuyện mà y nói.”
“Chính là bọn họ.” Ngao Phong xác nhận một lần nữa, sau đó đặt tay xuống, quay sang đối mặt với đám người Đinh Vệ.
Thái Thúc Sơn Thành lớn tiếng nói: “Đinh tiên sinh, đây chính là vu khống.”
Đinh Vệ chậm rãi nói: “Ra ngoài nói chuyện.”
Thái Thúc Sơn Thành muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng gương mặt căng thẳng, chậm rãi bước ra ngoài. Hai gã đệ tử nhìn nhau, sợ hãi bước theo.
Ba người vừa đi ngang Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nhìn Thái Thúc Sơn Thành.
Thái Thúc Sơn Thành quét mắt nhìn hắn. Lúc này, ông ta hoàn toàn chẳng còn tâm trạng so đo với hắn điều gì. Đối với ông ta mà nói, Ngưu Hữu Đạo đã không còn quan trọng. Ông ta còn quan tâm hắn làm chi. Ông ta chắp tay nói với Đinh Vệ: “Đinh tiên sinh, chúng ta thật sự bị oan mà.’
Đinh Vệ từ trên cao nhìn xuống: “Ý của ngươi chính là, Ngao Phong đang cố ý đổ oan cho ngươi?”
Thái Thúc Sơn Thành lớn tiếng nói: “Chúng ta đích thật bị oan mà.” Ông ta không dám thừa nhận, nào dám thừa nhận chứ. Vi phạm quy định, ngay cả thành viên của Phiêu Miễu Các cũng gánh không nổi hậu quả, ông ta sao có thể gánh nổi chứ. Thừa nhận chính là muốn chết.
Lúc trước, cũng bởi vì không chiếm được tiện nghi, cộng thêm có mâu thuẫn với Triều Kính, cho nên mới thuận tay làm như vậy. Bây giờ ông ta hối hận đến phát điên.