Đạo Quân

Chương 1507: Thành thật khai báo (2)




Chuyện không thể nào như vậy mà cũng trở thành có thể, quả thực là ta bị dọa rồi. Lại thêm Tử Kim động không đáng tin, đổi là người nào khác cũng phải phòng ngừa chu đáo để chuẩn bị trước. Huyền quản sự, nếu đổi lại là ngài rơi vào tình huống như vậy, ngài có thể bỏ qua chuẩn bị không?"

Nghe hắn kể rõ nguyên do, Huyền Diệu suy bụng ta ra bụng người, quả thực nếu là ông ta thì cũng phải chuẩn bị sớm, nhưng ngoài miệng thì nói:

"Là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta, ngươi nói ngươi đi."

Ngưu Hữu Đạo không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói:

"Tin tức rèn luyện Thánh cảnh vừa ra, để phòng ngừa bất trắc, ta liên hệ với tất cả những người và thế lực có kết giao với ta mà lại có tiếng nói. Ta dặn họ đề cử đệ tử đáng tin cậy vào danh sách rèn luyện Thánh cảnh. Mục đích của ta chính là để phòng ngừa chuyện không may mà thôi, để không đến nỗi không có nhân lực hỗ trợ. Quả thực đây là nguyên nhân mà ta liên hệ với họ."

"Nhưng sau đó, danh sách Thánh cảnh vừa ban bố, tên của ta quả nhiên nằm trong danh sách rèn luyện."

"Điều càng làm ta bất ngờ hơn là, hầu hết những người mà ta ngầm liên hệ đều lên danh sách. Lần này thì phiền phức rồi, khắp nơi dồn dập liên hệ tới hỏi ta có phải là biết trước tin rèn luyện hay không? Ta có trăm cái miệng cũng không bào chữa nổi. Mặc kệ ta giải thích thế nào, họ đều không tin. Họ đều cho rằng ta biết trước nên đã dồn dập yêu cầu ta chăm sóc."

"Huyền quản sự, bọn họ bao gồm cả Triều Kính đều hiểu lầm. Ban đầu đúng là ta chỉ dự phòng trước, không ngờ thật sự lên danh sách rèn luyện. Ta càng không ngờ là họ đều có thể lên danh sách. Nhưng mặc kệ ta giải thích thế nào cũng vô dụng, họ nhận định chắc là ta có tin trước."

Đối với cái vấn đề này, thực ra dù Ngưu Hữu Đạo không giải thích, Huyền Diệu cũng đã ngờ ngợ trong lòng.

Người bên ngoài không biết quá trình lập danh sách rèn luyện, nhưng ông ta biết rõ. Danh sách vốn không có vấn đề gì, là La Phương Phỉ đột nhiên nhúng tay vào, cưỡng ép sửa lại danh sách đề cử của Tử Kim động, kiên quyết kéo Ngưu Hữu Đạo vào.

Ban đầu, người của chín Đại Thánh còn tưởng là ý của La Thu. Dù sao sau khi La Phương Phỉ làm như vậy, La Thu cũng không biểu đạt ý gì.

Các Thánh địa cân nhắc một phen, cảm thấy La Thu làm vậy cũng có đạo lý, để cấp bậc người rèn luyện tăng cao một chút cũng không xấu, cho nên lập tức truyền lời cho Phiêu Miễu các. Phiêu Miễu các chấp hành theo ý của La Thu. Sau đó mới có chuyện danh sách do các phái báo lên toàn diện thay đổi.

Các Thánh Tôn không cần phải chỉ định từng trưởng lão của từng phái ra tham gia. Nếu mà phải như vậy, thiên hạ vô số sự việc, các Thánh Tôn cũng chẳng giúp nổi. Bằng không, Phiêu Miễu các tồn tại để làm gì? Các Thánh Tôn chỉ cần đưa ra quyết sách, còn sự việc cụ thể thì ném cho Phiêu Miễu các chấp hành.

Người thi hành chính là chủ sự trực ban Đinh Vệ của Phiêu Miễu các. Huyền Diệu ở bên cạnh hiệp trợ việc tuyển người, tất nhiên biết rõ quá trình trong đó. Trừ La Phương Phỉ chỉ định Ngưu Hữu Đạo ra, trưởng lão các phái khác đều do Đinh Vệ tự mình xác định. Ngưu Hữu Đạo không thể chi phối danh sác, cũng không thể biết trước tin tức, đâu ra tay trong tại Thánh cảnh hỗ trợ hắn?

Tận đến sau khi La Phương Phỉ đá Ngưu Hữu Đạo ra khỏi Thánh cảnh, khắp nơi mới nhận ra vấn đề. La Thu sẽ không lật lọng giở trò đùa như vậy.

Sau đó các Thánh địa dồn dập tìm La Thu muốn giải thích. Hỏi rồi mới biết, từ đầu La Thu không biểu đạt ý gì là vì La Phương Phỉ là con gái của ông ta. Con gái của mình thay đổi một cái tên trong danh sách cũng không phải việc lớn gì đối với ông ta, đổi thì đổi đi.

Nói cách khác, một cái tên trong danh sách mà thôi. La Thu không đến nỗi vì một nhân vật cỏn con mà làm mất mặt con gái, làm con gái lúng túng.

Chỉ là không ngờ sau đó La Phương Phỉ còn dám nháo loạn khắp nơi, còn tự tiện dẫn Ngưu Hữu Đạo ra khỏi Thánh cảnh.

La Thu nhất định phải cho mọi người một câu trả. Kết quả là La Phương Phỉ bị cấm cửa, xem như trừng phạt.

Tuy rằng không ít người cho rằng xử phạt như vậy là quá nhẹ, nhưng có ai có thể làm gì đối với con gái của La Thu chỉ vì chút chuyện như thế?

Nhưng cũng chính vì La Phương Phỉ nhiều lần nhắm vào Ngưu Hữu Đạo như thế nên khắp nơi bắt đầu chú ý tới. Họ nghi ngờ La Phương Phỉ có phải có quan hệ đặc biệt gì đó với Ngưu Hữu Đạo hay không? Chí ít, Huyền Diệu ở cạnh Đinh Vệ có biết, ít nhất có Đinh Vệ đang theo dõi sát sao.

Nói chung, danh sách trưởng lão các phái không tồn tại vấn đề Ngưu Hữu Đạo có thể chi phối.

Tuy nhiên, đám Phù Hoa đã nói như vậy thì Huyền Diệu vẫn muốn biết sự tình ra sao, không thể vô duyên vô cớ đều cho rằng Ngưu Hữu Đạo có tay trong tại Thánh cảnh chứ?

Bây giờ ông ta nghe Ngưu Hữu Đạo giải thích, biết rõ Ngưu Hữu Đạo vì lo lắng mới thành sự việc, lòng nghi hoặc được cởi mở. Hóa ra là như vậy, đã nói mà, Ngưu Hữu Đạo sao có thể biết trước chuyện danh sách?

Dù vậy, trong sự kiện này vẫn có điểm đáng ngờ. Huyền Diệu nghiêng đầu gọi:

"Bảo Trầm Nhất Độ tới đây."

"Vâng!" Người dưới nhận lệnh gọi Trầm Nhất Độ tới.

Người của các phái canh giữ bên đống lửa đều yên lặng theo dõi, không biết kết quả ra sao.

Trầm Nhất Độ đi tới chào, có phần tránh né ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo. Nói là y chột dạ cũng không quá đáng, vì biết chuyện y bán đứng Ngưu Hữu Đạo có thể bị vạch trần.

Huyền Diệu: "Trầm Nhất Độ, Ngưu Hữu Đạo dùng tin tức rèn luyện lừa bịp Hiểu Nguyệt các các ngươi hai mươi triệu kim tệ, có phải điều này do ngươi nói?"

Ngưu Hữu Đạo vừa nghe thấy lập tức mặt đen xì, lên tiếng chất vấn: "Trầm Nhất Độ, ngươi có ý gì?"

Huyền Diệu liếc mắt:

"Không để ngươi nói chuyện."

Ngưu Hữu Đạo đành im miệng, mắt nhìn chòng chọc Trầm Nhất Độ.

Trầm Nhất Độ không nhìn Ngưu Hữu Đạo, chỉ chắp tay với Huyền Diệu nói:

"Đúng là ta nói."

Y không thể phủ nhận, cũng không dám phủ nhận.

Huyền Diệu lại nhìn Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi đã không biết tin tức gì, dựa vào đâu mà dám lừa tiền của người ta? Bây giờ tới lượt ngươi giải thích."

Ngưu Hữu Đạo chỉ thẳng vào mũi Trầm Nhất Độ:

"Họ Trầm, đừng ngậm máu phun người! Ta lừa Hiểu Nguyệt các các ngươi hai mươi triệu kim tệ từ bao giờ?"

Bị người chỉ vào mũi, không có cách nào né tránh nữa, Trầm Nhất Độ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, phản bác:

"Ngươi lừa tiền Hiểu Nguyệt các chúng ta chẳng phải mới một hai lần. Ta chính tai nghe Các chủ nói, vì ngươi có tin tức, để ngươi chăm sóc người rèn luyện của Hiểu Nguyệt các chúng ta lần này, cho nên bị ngươi lấy mất hai mươi triệu. Các chủ chúng ta sao có thể nói vớ vẩn trong chuyện như vậy?"

Cái từ "lại bị" này không phải không có nguyên nhân, chứng tỏ y cũng biết trước kia Ngưu Hữu Đạo từng dạo dẫm tiền tài từ Hiểu Nguyệt các trước kia.

Biết cũng bình thường. Hiểu Nguyệt các là một tổ chức, tiền tài không thể hoàn toàn do Ngọc Thương quyết định thích xài thế nào thì thế đó. Món tiền nhỏ thì thôi, nhưng hở tí là lấy ra hàng triệu kim tệ thì món tiền lớn rồi. Dùng như thế nào, Ngọc Thương nhất định phải giải thích với nhân viên chủ yếu của Hiểu Nguyệt các một câu.

Hai lần trước quả đúng là Ngưu Hữu Đạo lừa bịp Hiểu Nguyệt các. Việc này trong các nhân viên chủ yếu của Hiểu Nguyệt các có bao gồm cả Trầm Nhất Độ đều biết được.

Ngưu Hữu Đạo lập tức nói với Huyền Diệu:

"Huyền quản sự, không sai, Ngọc Thương thực sự đã đưa ta hai mươi triệu, nhưng tiền này không phải lừa bịp. Ta không muốn nhận, nhưng Ngọc Thương đã ép ta nhận!"

"Ha ha!"

Huyền Diệu cười gằn:

"Vô duyên vô cớ, tiền tài lớn như thế còn phải ép ngươi nhận. Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy, làm sao ta không đụng tới?"

"Cũng không phải vô duyên vô cớ, có lẽ là vì sự việc ở nơi đó..."

Ngưu Hữu Đạo kể lại đại khái chuyện Ngọc Thương ép hắn nhận tiền, sau đó chắp tay nói:

"Huyền quản sự, tiền này đầu tiên ta cũng không muốn nhận, nhưng Ngọc Thương cứ ép ta nhận lấy.”