Đạo Quân

Chương 1490: Sự nghi ngờ nan giải (2)




Bởi vì bọn họ lo lắng, năm đó khi Ngân Cơ ra ngoài tìm kiếm manh mối Thương Tụng, cũng không nghe được tình huống của Ngân Nhi.

Bọn họ không biết Ngân Nhi vẫn còn, lại không rời đi với vợ chồng Thương Tụng, nhưng vì sao nhiều năm như vậy mà vẫn không xuất hiện. Theo bọn họ biết, Điệp Mộng Huyễn Giới sẽ theo một thời gian nhất định mà mở ra.

Nếu Ngân nhi vẫn còn, dựa vào thực lực của nàng ta, tại sao một chút động tĩnh cũng không có, tùy ý để chín thánh quật khởi?

Bọn họ không hoài nghi thân phận truyền nhân Thương Tụng của Ngưu Hữu Đạo. Đủ chứng cứ chứng minh Ngưu Hữu Đạo tu luyện chính là Càn Khôn quyết của Thương Tụng.

Nhưng chuyện của Ngân Nghi lại không thích hợp với suy nghĩ của bọn họ. Bọn họ không thể không hoài nghi bên trong có cái gì đó kỳ lạ. Dù sao truyền nhân Thương Tụng cũng chỉ là truyền nhân, không phải bản thân Thương Tụng, lòng người khó lường, Ngưu Hữu Đạo chưa chắc là người tốt mà bọn họ nghĩ.

Đối với điều này, ngoại trừ một số bố trí, Ngưu Hữu Đạo không còn lời nói dối nào khác. Hắn nói khi nhìn thấy Ngân Nhi, nàng đang bị phong tỏa trong một trận pháp.

Thánh La Sát tồn tại dưới hình thức Ngân Nhi mà ai cũng không biết, lục thân không nhận. Hắn học được Càn Khôn quyết, hóa giải yêu lực trên người Ngân Nhi, giúp nàng khôi phục bình thường, sau đó mới biết hắn đã học được truyền thừa của Thương Tụng.

Hắn nói với Hồ tộc, hắn đã từng đem Ngân Nhi ra ngoài. Ngân Nhi đã sống bên cạnh hắn một thời gian. Nhưng lúc trước hắn phải đến bí cảnh Thiên Đô, thời gian quá dài sợ không thể kịp thời trở về hóa giải yêu lực cho Ngân Nhi, như vậy sẽ xảy ra chuyện, vì thế mà hắn đã đưa Ngân Nhi trở lại.

Về phần tình huống của Ngân Nhi lúc này thì hắn không biết.

Tại sao Điệp Mộng Huyễn Giới lại mặc cho người ta ra vào? Đám người Hồ tộc lại hoài nghi.

Ngưu Hữu Đạo vội vàng giải thích hắn lợi dụng quan hệ với Vạn Thú môn, nói Triều Kính của Vạn Thú môn cũng đến đây. Mà người biết bên cạnh hắn có Ngân Nhi cũng không ít, bảo bọn họ cứ việc xác minh, nhưng tạm thời không cho bọn họ động đến Triều Kính. Bây giờ còn chưa biết tình huống rèn luyện tiếp theo sẽ như thế nào, bên cạnh hắn có thêm người cũng không phải chuyện xấu.

Hai bên lại nói chuyện thêm một lát. Mặc dù Hồ tộc vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng đã hiểu nhiều chuyện hơn. Bởi vì bọn họ nghe lão tộc trưởng nói, Ngân Điệp Nhi bên cạnh Thương Tụng chính là một người rất ham ăn, có thể ăn không ngừng nghỉ.

Cũng thông qua cuộc nói chuyện lần này, Ngưu Hữu Đạo mới biết được phu nhân của Thương Tụng cũng chính là Hoàng hậu nước Vũ Ly Ca lại không biết Càn Khôn quyết. Lần này, hai bên dường như đã hiểu ra vì sao Ngân Nhi lại bị phong tỏa.

Hồ tộc nói, Thương Tụng mất tích trước, Ly Ca mất tích sau. Sau khi Thương Tụng mất tích, Ly Ca đã đến Hồ Tiên Cảnh tra xét, đã nói chuyện qua với Ngân Cơ.

Không có Càn Khôn quyết hóa giải yêu lực trong cơ thể Ngân Nhi, Ngân Nhi trong tình huống mất khống chế, khó mà mang theo như người bình thường được. Vậy thì nhốt lại hay là giết? Đây chỉ sợ là nguyên nhân chính Ngân Nhi bị phong tỏa. Nếu không phải không còn biện pháp, bọn họ cũng không để cho thân tín của mình chịu cảnh như vậy.

Nói cách khác, bố trí đại trận phong tỏa không phải Thương Tụng. Cũng không phải Thương Tụng phong tỏa Ngân nhi mà là hoàng hậu Ly Ca.

Nói cách khác, những bố trí về sau đều là Ly Ca làm.

Ngưu Hữu Đạo không khỏi nghĩ đến Thương Kính, còn có tấm kính đồng đưa hắn đến thế giới này. Hắn cau mày suy nghĩ, khó mà nghĩ thông được chuyện gì.

Đám người Hồ tộc lại cảm thán không thôi, không nghĩ đến Ngân Điệp Nhi lại bị nhốt trong cái hộp sắt mấy trăm năm.

Tạm biệt. Một đám người tiễn Ngưu Hữu Đạo ra cổng địa cung. Hắc hồ chợt hỏi: “Ngươi không hỏi tên của ta, ngươi không muốn biết sao?”

Ngưu Hữu Đạo cười nhạt: “Chờ các ngươi thật sự tin tưởng ta, cảm thấy an toàn thì sẽ tự động nói cho ta biết.” Hắn ngẩng đầu nhìn ba chữ kỳ quái trên cửa động: “Đây là chữ viết của Hồ tộc các ngươi sao?”

Hắc hồ đáp: “Đúng. Là Thương Tụng đích thân khắc. Mỗi lần chuyển đến chỗ ở khác, chúng ta đều mang theo.”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Sư phụ của ta hiểu chữ viết của Hồ tộc các ngươi?”

Hắc hồ đáp: “Chẳng những sư phụ ngươi, ngay cả sư nương của ngươi cũng biết. Khi Thương Tụng đả thông giới này, vì ngôn ngữ không thông, giao lưu không tiện nên phát sinh một số hiểu lầm. Về sau, để dễ dàng giao tiếp, vợ chồng Thương Tụng đã học Hồ ngữ chúng ta. Lão tộc trưởng lúc đó cũng học tiếng nhân loại các người, về sau mới truyền bá rộng rãi cho Hồ tộc.”

Ngưu Hữu Đạo thuận miệng hỏi thêm một câu: “Được rồi, đưa đến đây thôi. Vạn nhất bị người ta nhìn thấy chúng ta cũng không tốt.”

Hắc hồ nói: ”Vậy thì không thể tiễn xa hơn được nữa.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay, cứ thế mà đi, sau đó trốn vào trong đống bùn nhão.

Hắc hồ đứng ngay cửa động quay sang nhìn xung quanh: “Nơi này đã bị bại lộ, không thích hợp ở lâu, mau triệu tập tộc nhân đổi chỗ.”

Hiển nhiên bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Ngưu Hữu Đạo, vì thế không dám mạo hiểm an toàn của Hồ tộc.

Ngưu Hữu Đạo từ trong đống bùn chui ra, phát hiện hắn đang đứng trên một ngọn núi chẳng có gì đặc biệt. Dưới chân hắn chính là hang ổ của Hồ tộc, thâm tàng dưới lòng đất.

Ngưu Hữu Đạo lấy quyển địa đồ trong tay, định ra vị trí, sau đó đối chiếu phương hướng trên bản đồ rồi rời đi.

Thành Vạn Tượng, trong một quán rượu có tiếng lâu năm, một số đệ tử Vạn Thú môn đang ăn uống ở đó. Triều Thắng Hoài cũng có mặt.

Một tiểu nhị bước đến, thấp giọng thì thầm bên tai Triệu Thắng Hoài. Lông mày Triệu Thắng Hoài cau lại, ánh mắt lóe lên sự vui mừng. Gã đặt chén rượu trong tay xuống, đứng lên nói với đám người đối diện: “Ta đi tiểu một lát.” Dứt lời, gã quay người bước đi.

Triệu Thắng Hoài đi theo tiểu nhị vào nội viện quán rượu. Gã nghi ngờ nhìn chung quanh: “Ông chủ đâu?”

Tiểu nhị cười đáp: “Mấy chuyện này ngài không định để cho gia lão của ta tận mắt nhìn thấy chứ? Người đang ở trong phòng chờ ngài.” Nói xong, ngón tay của hắn ta chỉ về phía một gian phòng.

Triệu Thắng Hoài nhìn sang, ánh mắt lại hiện lên sự vui mùng, đưa tay vỗ vai tiểu nhị: “Nói cho ông chủ các ngươi biết, ta không thiếu chỗ tốt cho ông ta đâu.” Dứt lời, gã nhanh chân rời đi.

Đến cửa, Triệu Thắng Hoài chỉnh lại quần áo, sau đó đẩy cửa vào. Gã nhìn thấy một cô gái đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, liền lên tiếng gọi: “Xuân Hương.” Đồng thời trở tay đóng cửa.

Bóng lưng thướt tha của cô gái vẫn không nhúc nhích. Triệu Thắng Hoài bước đến phía sau lưng nàng, nhìn dung nhan trong tấm gương, hai tay nâng lên đặt lên vai cô gái: “Xuân Hương...”

Lời còn chưa nói hết, gã đột nhiên phát hiện có điểm bất thường, nhưng đã muộn rồi. Phía sau lưng gã giống như bị thứ gì đó đánh trúng, vừa định há miệng, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người bịt miệng gã lại. Một người khác từ sau tấm rèm nhảy ra, nhanh chóng ra tay, điểm liền mấy phát trên người Triệu Thắng Hoài, hoàn toàn chế trụ gã.

Cô gái đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm bị đụng vào, dường như ngồi không vững, thân hình nghiêng sang một bên.

Người đang chế trụ Triệu Thắng Hoài vội ra tay đỡ người phụ nữ kia, nhẹ nhàng đặt nàng ta ghé vào bàn trang điểm, không để phát ra động tĩnh gì.

Hai mắt Triệu Thắng Hoài lóe lên, không nghĩ đến có người to gan như vậy, lại dám làm chuyện này trước mắt Vạn Thú môn. Nhưng cũng trách gã thấy sắc liền mờ mắt. Nếu không, sao có thể để cho đối phương có cơ hội ra tay như vậy, ngay cả hô kêu cứu cũng không kịp, khiến gã hối hận không thôi.

Cô gái trước mắt là con gái ông chủ quán rượu. Mặc dù tư sắc cũng được, nhưng trong tình huống bình thường còn chưa đáng gã để mắt đến.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện với Ngưu Hữu Đạo, Triều Kính quản thúc gã chặt chẽ, phạm vi hoạt động của gã nhiều nhất cũng chỉ đi dạo quanh Vạn Thú môn, cũng không thể phong hoa tuế nguyệt như trước. Nữ đệ tử đồng môn thì không tiện làm loạn. Đủ thứ không tiện đã khiến gã để ý đến con gái ông chủ quán rượu này.