Cuối cùng, vợ chồng hai người, một người khóc lóc không ngừng, một người ngơ ngác không nói gì.
Sau một lúc lâu, Triệu Đăng Huyền phục hồi tinh thần nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Đi, đi lặng lẽ, chúng ta bỏ chạy."
Đổng Kim Hoàn lắc đầu: "Chạy? Có thể chạy đi đâu? Đạo gia thật đáng sợ, thế lực của hắn quá khổng lồ. Hắn đã là trưởng lão của Tử Kim động, trong tay nắm quyền lực to lớn cả giới tu hành lẫn thế tục. Bây giờ Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn cũng phải nhìn sắc mặt Tử Kim động. Cho dù chúng ta bỏ chạy tới Tiêu Dao cung... Thiếp vừa bỏ chạy lập tức sẽ thành kẻ phản bội Lưu Tiên tông chân chính. Một khi Tử Kim động tạo áp lực, Tiêu Dao cung có thể chống đỡ cho tên phản bội như thiếp sao? Môn phái nào sẽ bảo vệ kẻ phản bội không có giá trị lợi dụng như thiếp.
Ở trong mắt nàng ta, Ngưu Hữu Đạo chính là một nhân vật khủ ng bố mà nàng ta không cách nào ngước nhìn.
Triệu Đăng Huyền: "Nàng yên tâm. Chúng ta là phu thê. Kim Hoàn, nàng nghe ta nói! Ta sẽ không bỏ rơi nàng. Nếu quá lắm, chúng ta không về Tiêu Dao cung nữa. Trời đất bao la, ta không tin không có chỗ cho chúng ta ẩn thân."
Đổng Kim Hoàn nức nở nói: "Triệu lang, vô dụng. Thiếp đã to bụng, rất dễ thấy. Thế lực của Ngưu Hữu Đạo quá khổng lồ. Một khi hắn phát động lực lượng truy sát, từ giới tu hành đến lực lượng thế tục sẽ tìm kiếm chúng ta khắp nơi, ngay cả đám yêu ma hải ngoại kia còn là người của hắn. Chúng ta có thể trốn đi đâu? Có thể trốn cả đời không? Cho dù chúng ta trốn được, con của chúng ta cũng phải trốn theo chúng ta cả đời sao? Chàng không trở về Tiêu Dao cung, cũng sẽ trở thành kẻ phản bội Tiêu Dao cung! Tiêu Dao cung cũng sẽ không bỏ qua cho chàng!"
Triệu Đăng Huyền đau buồn nói:
"Nếu Tiêu Dao cung không giữ được cả vợ ta, ta..."
Có mấy lời, gã không dám nói ra.
"Kim Hoàn, nàng nghe ta, sự việc không đáng sợ như nàng nghĩ. Ngưu Hữu Đạo đã đi Thánh cảnh, đang rèn luyện. Hiện giờ hắn sẽ không để ý tới chúng ta!"
"..." Đổng Kim Hoàn ngẩn ra. Nàng ta bị Lưu Tiên tông bí mật thu xếp, không tiếp xúc được với tin tức bên ngoài, nhiều chuyện đều không biết gì.
Triệu Đăng Huyền bôn ba dọc đường xa xôi tới đây, vẫn không biết chuyện xảy ra trong giới tu hành mấy ngày nay, không nghe thấy tin tức Ngưu Hữu Đạo trở về từ Thánh cảnh.
"Việc này không nên chậm trễ, đi!" Triệu Đăng Huyền kéo nàng ta.
Hai người quyết định thoát đi, chui ra từ cửa sổ trước phòng bếp, nhắm hướng núi rừng bỏ chạy.
Nhưng họ chưa chạy được bao xa, một con phi cầm lớn đã xẹt qua bầu trời. Một bóng người từ trên không rơi xuống, chặn trước mặt họ.
Người đến vô cảm xoay sang nhìn, chính là chưởng môn Lưu Tiên tông Phí Trương Lưu đích thân tới.
Đổng Kim Hoàn sợ đến run lẩy bẩy. Đệ tử trong môn luôn có sự sợ hãi trước uy nghiêm của chưởng môn.
Sau đó, chung quanh có người vây quanh, bao vây hai người lại. Sư phụ của Đổng Kim Hoàn cũng lộ diện, bi phẫn nói: "Nghịch đồ, ngươi muốn làm gì? Thật sự muốn phản bội sư môn hay sao?"
Phí Trường Lưu lạnh lùng nói: "Vợ chồng hai người ra ngoài đi dạo thôi, không nghiệm trọng như ngươi nói. Có điều, núi rừng hoang vắng không an toàn lắm, đừng nên chạy loạn."
Kết quả cuối cùng, vợ chồng hai người chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói. Triệu Đăng Huyền không thể dẫn một người phụ nữ bụng mang dạ chửa giết ra khỏi vòng vây.
Sau khi mang người đi, Ô Thiếu Hoan tới cạnh Phí Trường Lưu:
"Chưởng môn, đạo gia thực sự là tài tình, ngay cả nơi như Thánh cảnh mà nói ra là ra. Chúng ta có nên nhân cơ hội này đi thăm hỏi một phen? Giao lưu nhiều một chút cũng tốt."
Phí Trường Lưu gật đầu: "Vị đạo gia này của chúng ta quả thực không phải người thường. Lưu Tiên tông ta lúc đó chỉ là bất đắc dĩ mới lựa chọn, nhưng lại đi vào con đường đúng. Chuẩn bị một chút đi, chúng ta đã làm tốt chuyện hắn dặn, cũng nên cho hắn biết."
"Vâng!" Ô Thiếu Hoan cười đáp.
Hai người còn không biết Ngưu Hữu Đạo lại bị "Tóm về" Thánh cảnh. Vấn đề này đều bị Phiêu Miễu các và Tử Kim động ém nhẹm. Người của giới tu hành đại khái chỉ biết rằng Ngưu Hữu Đạo đã ra, không không biết Ngưu Hữu Đạo đã quay lại.
Có người vác gậy đánh uyên ương, hai vợ chồng không thể không tách ra. Nói là gậy đánh uyên ương cũng hơi quá, không thực sự chia rẽ hai người, chỉ là để hai người tạm thời tạm biệt.
Đổng Kim Hoàn bị người của Lưu Tiên tông mang đi, còn mang đi đâu thì Triệu Đăng Huyền không biết.
Lưu Tiên tông cũng liên tục an ủi Triệu Đăng Huyền, biểu thị sẽ không có bất cứ vấn đề gì, chỉ vì suy nghĩ cho Đổng Kim Hoàn, sợ Triệu Đăng Huyền vứt bỏ Đổng Kim Hoàn nên mới muốn Đổng Kim Hoàn sinh ra đứa bé này. Sau này Lưu Tiên tông sẽ suy xét để cho Đổng Kim Hoàn đi với gã về Tiêu Dao cung. Thế nhưng, họ không hy vọng Triệu Đăng Huyền lộ việc này ra bên ngoài.
Đương nhiên, Triệu Đăng Huyền cũng có thể vì tiền đồ của mình mà bỏ rơi Đổng Kim Hoàn, còn về đứa con, Lưu Tiên tông sẽ cố gắng nuôi giúp gã.
Có lẽ Triệu Đăng Huyền có thể bẩm báo với tông môn, nhưng Tiêu Dao cung có đứng ra cũng vô dụng. Lưu Tiên tông xử lý đệ tử bổn môn theo môn quy, chẳng ai nói được cái gì. Lưu Tiên tông có thể cân nhắc khiến Đổng Kim Hoàn một xác hai mạng, cũng có thể để cho Đổng Kim Hoàn tương lai ôm con xuất hiện. Triệu Đăng Huyền có thể lựa chọn không nhận tình thân, nhưng Lưu Tiên tông nhất định sẽ làm cho danh dự của Triệu Đăng Huyền trở nên thối hoắc, triệt để phá hủy tiền đồ của gã ở Tiêu Dao cung.
Nói chung chỉ có một câu thôi, là tạm thời không hy vọng chuyện Đổng Kim Hoàn mang bầu để Tiêu Dao cung biết.
Còn về Đổng Kim Hoàn, Lưu Tiên tông vẫn giữ câu nói kia, cố gắng dưỡng thai, an tâm sinh con ra. Nếu không nghĩ xuôi được mà để con trong bụng xảy ra chuyện, Đổng Kim Hoàn cũng không sống nổi.
Cuối cùng, Triệu Đăng Huyền một mình quay về, trong lòng bi thương và giận dữ mà không chỗ phát tiết, không biết chửi bới Ngưu Hữu Đạo bao nhiêu lần...
Bên ngoài có người chửi bới, Ngưu Hữu Đạo không biết. Hắn vẫn đang ngồi bên đống lửa, nâng bản đồ lên xem xét. Nhân viên các phái cơ bản đều khoanh chân ngồi xung quanh, tĩnh tọa điều hòa hơi thở.
Ngưu Hữu Đạo không quan tâm chuyện bị kẻ khác chửi rủa làm hỏng danh tiếng. Giống như hắn đã nói, từ lâu hắn đã không còn phân biệt bản thân là đen hay trắng nữa. Hắn cau mày trầm tư dưới ánh lửa.
Chợt có cơn gió hiu quạnh nhấc lên góc áo của hắn. Vẻ mặt suy tư của Ngưu Hữu Đạo không thay đổi.
Kha Định Kiệt đang trực nên rất cảnh giác, lập tức nhận ra dị thường. Y ngồi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thầm nói: "Trưởng lão, phía sau bên dưới cây đại thụ kia."
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thấy thân cây to lớn kia, cũng nhìn thấy vật bên dưới thân cây. Đó là con hồ ly đen, giống con mà ban ngày hắn đã nhìn thấy. Nó có vẻ lén lén lút lút, giống như đang nhìn trộm bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng, chứng tỏ đã biết, rồi quay đầu lại tiếp tục xem bản đồ trong tay.
Kha Định Kiệt thấp giọng nói: "Trưởng lão, có nên để họ..." Y ra hiệu về phía người của các phái khác, ý là nếu ngươi không muốn ra tay thì có thể báo cho người khác.
"Không cần nhiều chuyện." Ngưu Hữu Đạo bình thản nói.
Thấy thái độ của hắn, Kha Định Kiệt đành phải thôi, tiếp tục đề phòng khả năng yêu hồ đánh lén.
Trời chưa sáng, Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa chợt mở mắt ra nhìn sắc trời, chậm rãi đứng dậy, chống kiếm đứng. Dưới bầu trời tối tăm, bóng đen lắc lư theo ánh lửa.
Hắn lại quay sag, con yêu hồ đen kia đã đi đâu mất.
"Trưởng lão!" Tần Quan và Kha Định Kiệt thay phiên cảnh giới xung quanh bị kinh động. Một người đứng dậy, một người đi tới, không biết hắn có chuyện gì.
"Đi theo ta." Ngưu Hữu Đạo nói.
Tần Quan hỏi: "Đi đâu?"
Ngưu Hữu Đạo không trả lời, đi về phía Tây Hải, tới chỗ Phù Hoa.
Phù Hoa đang ngồi cũng mở mắt, nhìn sắc trời một chút, không biết hắn tới đây làm gì. Nàng ta đứng dậy hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu, dẫn nàng ta sang bên, nhìn về phía Côn Lâm Thụ, dặn: "Đại tỷ, phiền tỷ tốn tâm sức một chút, cố gắng bảo vệ y giúp ta."