Không ngăn không được. Ngưu Hữu Đạo đã lên cung rồi, lúc này nói Quản Thanh Nhai đang bận việc không ở đây muốn lừa quỷ à? Vừa xảy ra chuyện liền nói đi làm việc, nói vậy nghe được sao? Chỉ cần dám nói thế, khẳng định Ngưu Hữu Đạo sẽ truy vấn ai phái, xử lý việc gì. Chỉ cần hắn cứ nắm chặt lấy vấn đề gian tế không chịu nhả, một đường tra xuống, nói dối một lời sẽ phải nói dối vạn lời, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, người liên quan không kịp thời che lấp phối hợp, lại có Ngưu Hữu Đạo ra mặt, sớm muộn gì cũng xảy ra sự cố. Đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ liên luỵ tới một Quản Thanh Nhai.
Từ khi biết Quản Thanh Nhai không ở đây mà ra ngoài làm việc, Cung Lâm Sách đã có tính toán trong bụng. Khẳng định Quản Thanh Nhai có vấn đề, nếu không không cần tránh né.
Người khác có lẽ còn không biết Quản Thanh Nhai đi đâu, nhưng Nghiêm Lập thì Cung Lâm Sách tin chắc là biết. Quản Thanh Nhai không thể đoạn tuyệt quan hệ với Tử Kim Động. Người khác không tim được, hẳn là Nghiêm Lập có biện pháp.
“Rõ!” Nghiêm Lập cũng biết không tránh được, chỉ đành thưa một tiếng rồi rời đi.
Chờ thôi. Ngưu Hữu Đạo rất kiên nhẫn. Hai tay chống kiếm thong thả chờ.
Tới tận hoàng hôn, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, Nghiêm Lập mới trở về, cũng mang theo Quản Thanh Nhai. Người kia đang trốn sâu trong núi.
Nghiêm Lập đã nói rõ với Quản Thanh Nhai tình hình hiện tại. Quản Thanh Nhai vô cùng sợ hãi, hối hận đến phát điên. Chỉ hận mình không nên vì nữ nhân mà nhất thời xúc động. Nhưng cảm xúc giữa nam với nữ thường khó mà khống chế được.
Y có thể nghe ra được, Ngưu Hữu Đạo ra mặt rồi, ngay cả sư phụ cũng không nắm chắc, làm sao y không hoảng hốt cho được.
Ngoài mặt Quản Thanh Nhai vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, rất bình tĩnh hành lễ với chư vị trưởng bối.
Quản Phương Nghi thì thầm với Ngưu Hữu Đạo người này là Quản Thanh Nhai. Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Quản Thanh Nhai: “Ngươi, tới!”
Quản Thanh Nhai đang nho nhã, lễ độ đối diện với chư vị trưởng bối lập tức giật mình, nhìn Ngưu Hữu Đạo đang chỉ mình rồi lại nhìn đám người Cung Lâm Sách, nhất là nhìn sư phụ Nghiêm Lập, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngưu Hữu Đạo ngoắc ngoắc ngón tay: “Ta bảo ngươi đến, lỗ tai của ngươi bị điếc sao?”
Nghiêm Lập nháy mắt ra hiệu với Quản Thanh Nhai, biểu hiện không có việc gì đâu. Ông ta không tin Ngưu Hữu Đạo có thể làm ra chuyện lạm sát đệ tử Tử Kim động. Nếu hắn muốn làm như vậy, mặc kệ trước đó ai đúng ai sai, đều là Ngưu Hữu Đạo sai. Chung lão của Quy Miên các có muốn bao che cũng không được.
Nói thật, sự việc làm lớn như vậy, nhất là trong tình huống như lúc này, trong lòng Quản Thanh Nhai thật sự rất sợ hãi, nhịn không được nhớ đến chuyện Ngưu Hữu Đạo giết ba vị Trưởng lão nước Triệu ở Thiên cốc.
Nhưng sợ hãi và hối hận cũng vô dụng. Sự việc đã như thế, y chỉ có thể kiên trì bước đến.
Vừa đến gần Ngưu Hữu Đạo, y nở nụ cười định chắp tay chào, ai ngờ ngón tay Ngưu Hữu Đạo chỉ xuống trước mặt, ra hiệu y đến gần hơn.
Y đành phải bước lên. Kết quả, Ngưu Hữu Đạo vẫn còn chỉ tiếp, y cắn răng bước đến gần hơn.
Đúng lúc này, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên vung tay, tốc độ rất nhanh.
Bốp! Một cái tát có thể nói là vang dội. Quản Thanh Nhai muốn tránh cũng tránh không kịp, ngã xuống đất, máu từ miệng và mũi trào ra.
Ngưu Hữu Đạo không khách sáo, ra đòn rất mạnh, trên tay lại bổ sung thêm pháp lực, không đánh Quản Thanh Nhai chết là tốt lắm rồi.
Ngã xuống đất, miệng Quản Thanh Nhai phát ra âm thanh khụ khụ sặc máu ra ngoài. Xen lẫn trong máu là một nửa hàm răng, nửa gương mặt sưng lên, mạch máu trên mặt vỡ nát, chảy xuống từng sợi tia máu.
Y xem như thể nghiệm được cảm giác khi Quản Phương Nghi bị một cái tát của y làm cho trở tay không kịp. Y bị đánh đến hồ đồ, mặc dù thế, y vẫn vô thức bò vài cái. Kết quả, trước mắt hoa lên, y nằm thẳng cẳng trên mặt đất không động đậy nổi.
Ngưu Hữu Đạo bước lên một bước, chân trái giẫm lên ngực của y, pháp lực rót vào trong tâm mạch, tùy thời có thể làm cho tim của y nổ tung, đè chặt y xuống đất.
Tất cả mọi người đều giật mình, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo lại dám ra tay trước mặt mọi người như vậy.
Đám đệ tử Tử Kim động đang vây quanh Mao Lư biệt viện nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ ngây người, không biết tình huống như thế nào.
Đừng nói người của Tử Kim động, ngay cả người của Mao Lư sơn trang cũng giật nảy mình. Thật không nghĩ đến Đạo gia vừa gặp Quản Thanh Nhai đã ra tay liền.
Quản Phương Nghi tất nhiên biết một cái tát này chính là xả giận cho bà, nhưng tình huống diễn ra quá đột ngột, khiến cho bà giống như nằm mộng.
Sau một giây sững sờ, mặt Cung Lâm Sách đen lại. Ngưu Hữu Đạo làm càn như thế, quả thật đang đánh vào mặt Tử Kim động, mà đánh vào mặt Tử Kim động chính là đánh vào mặt ông ta.
Nghiêm Lập bừng tỉnh, tức giận kêu lên: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn làm gì?”
Keng! Kiếm của Ngưu Hữu Đạo đã xuất ra khỏi vỏ, mũi kiếm kề lên cổ Quản Thanh Nhai dưới chân, không quan tâm đ ến phản ứng của những người khác, từ trên cao nhìn xuống, hờ hững nói: “Trưởng lão ta liên tục gọi ngươi, nhưng ngươi không đến, là không nghe lời hay là lỗ tai bị điếc? Có biết cái gì gọi là trưởng ấu tôn ti hay không? Trong mắt ngươi có còn quy củ của Tử Kim động hay không? Vô lễ như vậy, là ai dạy ngươi thế?”
Lời vừa nói ra, đám người Tử Kim động sững sờ, lập tức nhớ đến vừa rồi Ngưu Hữu Đạo liên tục gọi Quản Thanh Nhai đến.
Biểu hiện của Cung Lâm Sách hơi vặn vẹo. Mọi người không phải kẻ ngu, ai mà không nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang thừa cơ trả thù?
Nhưng Ngưu Hữu Đạo thân là Trưởng lão Tử Kim động, dùng điều này để dạy dỗ Quản Thanh Nhai, đúng là khiến người ta nói không nên lời. Cùng lắm là nói phương thức dạy dỗ của hắn không đúng, có hơi quá đáng.
Nghiêm Lập nghẹn họng, tiếp tục chỉ vào thanh kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo, gầm lên: “Ngưu Hữu Đạo, đệ tử phạm sai lầm, tự có môn quy xử trí, không phải do ngươi lạm sát.”
Tính mệnh của đệ tử đang ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, Nghiêm Lập không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại chắp tay nói với Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, hắn làm bậy như vậy, lẽ nào lại để im?”
Đám người Nguyên Ngạn và Phó Quân Nhượng liếc nhìn nhau.
Tỉnh táo lại được một chút, Quản Thanh Nhai lập tức nhìn thấy một thanh kiếm sáng choang đang gác trên cổ của mình, miệng dính đầy máu th ở dốc: “Ngưu trưởng lão, Ngưu trưởng lão...” Ngữ điệu rõ ràng là đang cầu xin.
Quách Diệu Thắng và An Thái Hoa cũng bị hù dọa, không biết chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, sắc mặt nhìn không được tốt.
Cung Lâm Sách trầm giọng nói: “Ngưu trưởng lão, ngươi dạy dỗ người khác cũng phải có chừng có mực. Mau thu kiếm của ngươi lại, nếu không, ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, mắt đối mắt, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ánh mắt Cung Lâm Sách là gì. Đối phương đang cảnh cáo hắn, nếu còn dám làm loạn, ông ta sẽ không khách sáo.
Cung Lâm Sách cũng hiểu ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo. Ta nhất định sẽ đòi công đạo cho việc ngày hôm nay.
Nhưng ngoài mặt, hành động của Ngưu Hữu Đạo vẫn rất nghe lời, vẫn giữ mặt mũi cho Cung Lâm Sách trước mặt bao người. Cung Lâm Sách lên tiếng, hắn lập tức thu kiếm trong tay lại, bàn chân cũng thả lỏng Quản Thanh Nhai, nhưng lại đưa tay chỉ thẳng Quách Diệu Thắng và An Thái Hoa: “Hai người đến đây.”
Còn nữa sao? Hai người Quách, An bị hù dọa quá mức, nhưng hai người đã tận mắt nhìn thấy bài học của Quản Thanh Nhai vừa rồi, không đợi người khác ngăn cản, cả hai nơm nớp lo sợ vội vàng chạy đến.
Cung Lâm Sách đang định nói gì đó, Ngưu Hữu Đạo đã chỉ Quản Thanh Nhai đang bò dậy: “Đỡ y lên.”
Hai người Quách, An khúm núm, vội đỡ Quản Thanh Nhai dậy, mỗi người đỡ một cánh tay.
Thấy Ngưu Hữu Đạo cũng không diễn tiếp cảnh vừa nãy, lời Cung Lâm Sách vừa ra đến miệng cũng nuốt xuống, đích thân bước đến, chỉ nghe Ngưu Hữu Đạo hỏi hai người Quách, An: “Hai người các ngươi tên gì?”
Hai người kinh sợ đáp: “Quách Diệu Thắng, An Thái Hoa.”