Đạo Quân

Chương 1445: Quả nhiên là một hảo hán!




Quản Phương Nghi vội cúi người nói: "Nghiêm trưởng lão nói có lý, Hồng Nương nhớ kỹ."

Nghiêm Lập cười gật đầu: "Ừ, đúng rồi, Viên Cương trở lại rồi thì ở trong biệt viện dưỡng thương cho thật tốt, tạm thời đừng ra ngoài đi lại, tránh để cho những đệ tử khác của Tử Kim động nhìn thấy, việc này là ta lén lút xử lý. Lúc giải quyết sự việc nâng lên cao thật cao, kết quả lại nhẹ nhàng buông xuống, để các đệ tử nhìn thấy đều biết không thích hợp, hiểu ý của ta chứ?"

Quản Phương Nghi vội nói: "Vâng, ý của Nghiêm trưởng lão ta hiểu, Nghiêm trưởng lão yên tâm, tạm thời không để hắn ta lộ diện."

"Vâng, sự việc qua đi rồi, thì cứ như vậy đi, ta còn có việc, đi trước." Nghiêm Lập nói xong cười tít mắt rời đi, chỏ có điều sau khi quay người nụ cười kia có vài phẩn trở nên cứng nhắc, sự việc tuy là đang hết sức hóa giải, nhưng trong lòng vẫn lơ lửng như cũ, thật sự là người nào đó làm cho người khác rất hông yên lòng.

"Nghiêm trưởng lão đi thong thả." Đám người Quản Phương Nghi cùng kêu lên cung kính.

Đưa mắt nhìn bóng hình rời đi, đám người Quản Phương Nghi vẫn khá là xúc động, phát hiện vị Nghiêm trưởng lão này làm người vẫn rất được.

Bất kể nói như thế nào, Viên Cương cuối cùng coi như là trở về bình an, đám người Đoạn Hổ rất là vui mừng, vây quanh Viên Cương đi vào.

Khi cùng Viên Cương sóng vai đi vào trong, Quản Phương Nghi lo lắng hỏi một câu: "Hầu Tử, bọn họ không làm khó gì ngươi chứ?"

Viên Cương lắc đầu: "Không có gì."

Quả thật là không có gì, những không nhẹ nhàng như hắn ta nói, đệ tử Tử Kim động trông coi hắn ta không lễ độ với hắn ta, dám ở Tử Kim động động thủ đả thương người, có thể lễ độ với hắn ta mới là lạ, không lời nói nào dễ nghe, còn xô đẩy hắn ta mấy cái.

Sau khi trở về tới viện của mình, Viên Cương chợt dừng bước, mặt không biểu tình nói: "Đạo gia để ngươi chủ trì sự vụ ở đây là đúng."

Hắn ta nhận ra bản thân kích động, thiếu chút nữa dẫn đến hậu quả mang tính hủy diệt cho người của Mao Lư biệt viện, bản thân không tỉnh táo như Quản Phương Nghi.

Tuy là nói như vậy, nhưng nếu như được lựa chọn lần nữa, hắn ta vẫn sẽ làm giống như trước đây, giống như lời nói trước đây, người cũng đã đánh đến cửa rồi!

Lời nói này có ý là, bởi vì có Quản Phương Nghi khống chế cục diện, mới không gây thành hậu quả không thể thu dọn.

Quản Phương Nghi sững sờ, lần đầu tiên nghe thấy tên này nói lời thừa nhận với mình...

Nghiêm Lập trở về nhìn thấy phía trước có một đám người đến, nhanh chóng lách mình đến ẩn nấp bên trong khe núi.

Ngưu Hữu Đạo một thân áo đỏ lăng không bay vút đến, sau lưng đám người Cung Lâm Sách đều ở đó.

Đợi đám người lướt qua, hắn ta lại xuất hiện đi theo qua đó xem kết cục.

Cửa Mao Lư biệt viện, một đám người đáp xuống, thủ vệ ở cửa nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, cũng ngây ngẩn cả nggười, khó có thể tin, tưởng rằng bản thân nhìn nhầm.

Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ đánh giá xung quanh Mao Lư biệt viện một chút, có một số nơi còn có thể nhìn thấy vết tích đấu đá sau khi kiếm khí tung hoành, ánh mắt quét trở về cửa chính Mao Lư biệt viện, đột nhiên lớn tiếng gầm thét: "Chuyện gì xảy ra? Ngoại trừ hai người thủ vệ, những người khác đều chết sạch sao?"

Lời nói này, đám người Cung Lâm Sách không còn lời gì để nói, rõ ràng đều có thể nghe ra được trong lời nói của tên này khó kiềm chế được hỏa khí.

Một tiếng gầm này, ảnh hưởng rất lớn, Mao Lư biệt viện có người ngó đầu nhìn động tĩnh ở bên ngoài, thủ vệ ở cửa có một người nhanh chóng chạy vào trong biệt viện thông báo.

Ngưu Hữu Đạo không vội quay về, liền đứng ở ngoài cửa đợi.

"Đạo gia quay trở lại rồi!" Trong biệt viện từng trận kinh hô vang lên.

Một trận tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, có không ít người chạy ra, còn có không ít người bay vút ra.

Rất nhanh, một đống người xuất hiện trong Mao Lư biệt viện, đám người Quản Phương Nghi và Viên Cương cũng lần lượt xuất hiện.

Thấy Ngưu Hữu Đạo, mọi người cũng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, uất ước và bất an ẩn giấu trong lòng khi sự việc xảy ra trước đó nháy mắt không còn sót lại chút nào, tinh khí thần của mọi người nháy mắt trở lại rồi, bởi vì người đáng tin cậy của mọi người trở về rồi.

Tất cả những việc đã qua chứng minh, chỉ cần có vị này ở đây, tất cả đều không là gì, trời sập không xuống!

Quản Phương Nghi sửng sốt một chút vung vẩy váy, nhanh chân bước xuống thềm đi qua, mừng rỡ không thôi: "Đạo gia, ngài sao lại quay về rồi?"

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nói: "Làm sao? Ước gì ta chết ở Thánh cảnh hay sao, ta quay về rồi khiến các ngươi thất vọng hay sao?"

Quản Phương Nghi ở trước mặt mọi người lườm một cái: "Lời nói này của ngươi, sao ngươi lại ăn mặc thành như thế, ta còn tưởng là...."

Không để cho bà ta nói xong, Ngưu Hữu Đạo nhấc tay đẩy bả vai bà ta một cái, trực tiếp vứt bà ta sang một bên, chỉ về phía Viên Cương: "Đó là ai? Băng bó giống như cái bánh chưng, Mao Lư biệt viện cảu ta có người như vậy hay sao?"

Mọi người đều câm nín, cũng nhìn về phía Viên Cương, khoa trương đến vậy sao? Trên người tuy là băng bó có chút khoa trương, nhưng trên mặt không có băng bó, đến nỗi ngay cả Viên Cương cũng không nhận ra sao?

Đám người phía sau Cung Lâm Sách, Nghiêm Lập vô ý thức rụt người về phía sau, dường như không muốn để đám người Quản Phương Nghi nhìn thấy.

Mà cách đó không xa, đệ tử Tử Kim động nhận được tin triệu tập khẩn cấp, cũng bắt đầu lần lượt xuất hiện, tiếp cận gần đến phía bên này, đề phòng xuất hiện bất trắc.

Nếu như Ngưu Hữu Đạo quay trở về rồi, nếu như thật sự muốn truyền lệnh người của Mao Lư biệt viện gây chuyện, vậy thì Tử Kim động không còn lựa chọn nào khác, không lo được quá nhiều hậu quả, chỉ có thể trấn áp.

Mục đích triệu tập nhiều người xuất hiện như vậy, cũng có thể nói là đang chấn nhiếp Ngưu Hữu Đạo, muốn để Ngưu Hữu Đạo cân nhắc chút hậu quả.

"Nói ngươi đấy, cút qua đây!" Ngưu Hữu Đạo chỉ Viên Cương ngoắc ngoắc ngón tay.

Viên Cương hiếm thấy trên mặt xuất hiện nụ cười, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bình an trở về rồi, trong lòng hắn ta rất vui mừng, cũng an tâm rồi.

Không có nhiều lời, bước xuống thềm, to con bước đi vững vàng đi qua, đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, bình tĩnh nói: "Đạo gia."

"Ồ, ta tưởng là ai, thì ra là Hầu Tử ngươi à, băng thành như vậy đẹp lắm hay sao?" Ngưu Hữu Đạo nhấc tay chỉ ngực của Viên Cương, đột nhiên đơn chỉ hóa chưởng, trực tiếp ấn đập vào lồ ng ngực Viên Cương.

Ầm! Một tiếng nổ vang không lớn, vải trắng đang quấn trên người Viên Cương bỗng nhiên nổ tung bay tán loạn, phân tán theo kình phong, giống như từng con bướm trắng tung bay.

Đồ băng bó vết thương chợt xé đi, tất cả vết thương lộ ra giống như đồng thời vạch ra vết máu, nhất thời giống như vừa chịu một vết thương mới, đồng thời rướm ra máu tươi.

Đột nhiên bị đau, mặt viên Cương vô ý thức căng cứng, có thể tiếp tục chịu, cũng không đến nỗi không cảm thấy đau.

Đừng nói hắn ta, tình hình này này cả những người xung quanh cũng cảm thấy đau.

Cái gì gọi là vết thương chồng chất? Trên người Viên Cương trước mắt chính là cái gọi là vết thương chồng chất!

Từng đường vết thương máu chảy chồng chất kia, khiến cho người khác thấy mà đau lòng, Cung Lâm Sách cũng không nhịn được mà nhíu mày, ông ta biết quá trình sự việc phát sinh, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy tình trạng vết thương của Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo nhếch một bên lông mày, chậm rãi bước vòng quanh Viên Cương, dường như đang thưởng thức vết thương trên người Viên Cương.

Viên Cương đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho vết thương chảy máu.

Lượn quanh đến trước mặt hắn ta, Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Xem bết thương đều là kiếm khí làm thương."

"Vâng!" Viên Cương đứng thẳng tắp trả lời câu nói đó.

Ngưu Hữu Đạo: "Treo bao nhiêu đường đổ máu?"

Viên Cương: "Gần trăm đường."

Ngưu Hữu Đạo: "Đủ thêu hoa rồi. Ai có bản lĩnh như thế, cho ngươi nhiều kí hiệu hoa văn như thế?"

Tình hình Cung Lâm Sách kể với hắn không sai, nhưng mà có chút qua loa, không nói rõ cụ thể.

Viên Cương hơi trầm mặc, Ngưu Hữu Đạo lập tức chỉ về phía Đoạn Hổ, ngoắc ngoắc ta: "Ngươi qua đây nói, là ai làm?"