Đạo Quân

Chương 1439: Bó tay chịu trói (2)




“Hồng Nương, ta là mang theo thành ý đến giải quyết vấn đề, nếu như ngươi tiếp tục nhất định cố chấp, sẽ có hậu quả gì tự bản thân ngươi suy tính. Các ngươi không muốn làm lớn chuyện, Tử Kim động cũng không muốn làm lớn chuyện, mọi thứ dễ thương lượng, chẳng lẽ ngươi thật sự không cho một chút đường sống nào để thương lượng hay sao?"

Quản Phương Nghi trầm măc.

Viên Cương ở trong một gian phòng cách đó không xa, cách nơi tụ tập lượng lớn nhân thủ Mao Lư biệt viện cũng không xa.

Toàn bộ Mao Lư biệt viện đã bị người của Tử Kim động bao vây, nhân thủ của Mao Lư sơn trang có hạn, lúc này không thích hợp phân tán, chỉ có thể tập trung chung một chỗ phòng bị.

Khi Mạc Linh Tuyết đi theo đến trong gian phòng kia, người trong phòng đang giúp Viên Cương băng bó thân thể bị thương, khắp nơi trên người đều là thương tích do kiếm khí gây nên, người băng bó giống như bánh chưng, trên vải trắng còn có vết máu ẩn thấu.

Người trong phòng tạm dừng động tác, Viên Cương lạnh lùng nhìn Mạc Linh Tuyết đi vào, song quyền dần dần nắm lại.

Quản Phương Nghi gượng gạo giải thích một câu: "Mạc trưởng lão nói có chuyện cần tìm chúng ta bàn bạc."

Mạc Linh Tuyết nói: "Không sao, xử lý vết thương trước quan trọng hơn, băng bó xong mới nói cũng không muộn."

Đám người đoạn hổ nhìn nhau, tiếp tục giúp Viên Cương băng bó, tốc độ băng bó trái lại vô ý thức nhanh hơn nhiều.

Vết thương siết lại chạm vào nhau, không khỏi đau đớn, Viên Cương mặt không biểu tình, ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích.

Sau khi băng bó xong, Mạc Linh Tuyết mỉm cười tán thưởng: "Quả nhiên là hảo hán."

Viên Cương hỏi: "Muốn nói cái gì?"

Mạc Linh Tuyết trực tiếp nói: "Ngươi đánh thương đệ tử Tử Kim động, ta phụng mệnh đến, đem ngươi tống vào ngục. Nói trắng ra, đây chính là sự trừng phạt đối với ngươi!"

Viêm Cương: "Tống giam ta vào ngục? Là người của các ngươi động thủ trước, là người của các ngươi đả thương người của chúng ta trước, lý lẽ này nói như thế nào?"

Mạc Linh Tuyết: "Quản Thanh Nhai và các ngươi bên nào cũng cho là mình phải, nhất thời khó phân biệt thật giả, sự việc đến nước này, tiếp tục từ từ truy cứu ai đúng ai sai chẳng quan trọng. Điều quan trọng là, nơi này là địa bàn của Tử Kim động, ngươi ở trước con mắt bao người đả thương đệ tử Tử Kim động, mà các ngươi còn là người ngoài, người ngoài ở bên trong Tử Kim động đả thương đệ tử của Tử Kim động, nếu như tông môn không trừng trị ngươi một chút, không cách nào ăn nói với toàn bộ đệ tử của bổn phái!"

"Đương nhiên, có lẽ các ngươi cảm thấy các ngươi chịu thiệt, bị ủy khuất, nhưng có một số đạo lý không thể nói như vậy, có một số đạo lý cũng không thể nói rõ, ở trên mảnh đất này ai nói mới được tính, hẳn là trong lòng của chính các ngươi hiểu rõ."

"Viên Cương, bất kể ai đúng ai sai, ta nhấy định phải nói ngươi một câu, ngươi quá kích động rồi! Ngươi không phải Ngưu Hữu Đạo, ngươi cũng không có năng lực của Ngưu Hữu Đạo, ngươi không trấn áp được cục diện này, ngươi can thiệp vào vô dụng, không hù dọa được ai, có một số việc cũng không phải cậy mạnh là có thể giải quyết, nếu như ngươi đã ra mặt, gây ra chuyện thì phải ra gánh chịu."

"Ngươi có thể cự tuyệt đi với ta. Nhưng ngươi nhất định phải hiểu rõ một chuyện, đệ tử Tử Kim động ở nhà mình bị người ngoài đả thương, hơn nữa không chỉ đả thương một hai người, bây giờ một đám người ngoài càng là tập thể ở bên trong Tử Kim động chống đối với Tử Kim động, đây là tính chất gì? Tử Kim động có thể che mắt che tai coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Các ngươi cảm thấy có khả năng sao?"

"Bất kể ai đúng ai sai, hành động của các người, đã làm tổn thất thể diện Tử Kim động. Bây giờ trưởng lão ta đây đích thân đến đòi người, hơn nữa còn thương lượng đàng hoàng với các ngươi, không truy cứu những người khác, chỉ dẫn một mình ngươi đi, tiện cho toàn bộ đệ tử trong môn một câu trả lời hợp lý mà thôi, đây chính là thái độ, đã là đưa ra thỏa hiệp cho Mao Lư biệt viện. Nói trắng ra, là cho Ngưu Hữu Đạo thể diện, không phải cho các ngươi thể diện. Nếu như các ngươi tiếp tục cự tuyệt, không chỗ cho mặt mũi của Tử Kim động, chỉ có thể dùng sức mạnh với các ngươi!"

"Đương nhiên, các ngươi có thể phản kháng! Nhưng kết quả, ở nơi này, Viên Cương ngươi có thể chạy trốn được hay sao? Cuối cùng ngươi cũng rơi vào trong tay bọn ta! Mà những người khác của Mao Lư biệt viện vì ngươi mà phản kháng, ngươi cảm thấy sẽ vì thế mà chết bao nhiêu? Bởi vì một mình ngươi, hai chết nhiều bạn như vậy, ngươi cảm thấy đáng sao?"

"Viên Cương, đừng tiếp tục kích động nữa. Ngưu Hữu Đạo có năng lực, nhưng có thể đi đến bước đường ngày hôm nay, ta nghĩ cũng không dễ dàng gì, cũng bỏ ra tâm huyết rấy lớn, ta không tin có thể thuận buồm xuôi gió nhặt được lợi ích. Chính bởi vì ngươi nhất thời kích động, khiến cho tâm huyết của Ngưu Hữu Đạo lụi tàn theo lửa, ngươi cảm thấy đáng hay sao? Lấy tính mạng những người khác của Mao Lư biệt viện vì sự xúc động của ngươi mà trả giá, ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy là thích hợp hay sao? Tinh lực dũng cảm tuy đáng kính, nhưng nếu như không giải quyết được vấn đề chính là hữu dũng vô mưu, chỉ có thể biến thành trò cười, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ một chút lời ta nói!"

Bà ta nói xong, Viên Cương trầm mặc, Quản Phương Nghi thấy hắn ta dường như đã bị lời nói làm cho rung động rồi, vội vàng lên tiếng ngăn chặn: "Không được, ngươi không thể đi, nếu như ngươi xảy ra chuyện rồi, ta không cách nào ăn nói với Đạo gia!"

Mạc Linh Tuyết lập tức sửa chữa nói: "Ngươi sai rồi, chúng ta cũng không muốn ầm ĩ với Đạo gia đến mức không cách nào ăn nói. Dẫn hắn ta đi, không có ý tổn thương hắn ta, chỉ là tạm thời giam giữu hắn ta, chỉ là cần bắt hắn ta để có cái ăn nói với đệ tử tông môn, đợi đến khi tình thế sự việc qua đi, đương nhiên sẽ thả hắn ta ra!"

Quản Phương Nghi: "Dứt khoát mà nói, bảo đảm an toàn của hắn ta như thế nào?"

Mạc Linh Tuyết buông tay nói: "Ta có thể nói chuyện như vậy với ngươi, chẳng llẽ không thể chứng minh thành ý Tử Kim động không muốn làm lớn chuyện hay sao? Chẳng lẽ các ngươi cứ phản ầm ĩ đến mức Tử Kim động không thể không tiến hành quy mô lớn tiến công Mao Lư biệt viện để bắt người hay sao? Thật sự muốn náo đến không e dè đổ máu hi sinh mới cam tâm hay sao?"

"Được!" Viên Cương đột nhiên một lời đáp ứng: "Ta đi theo các ngươi!"

"Hầu Tử!"

"Viên gia!"

Quản Phương Nghi và đám người Đoạn Hổ cùng hô.

Viên Cương lại nâng cánh tay quấn đầy vải băng, ngăn bọn họ tiếp tục nói.

Về phần đối phương có tuân thủ hứa hẹn không hại hắn ta hay không, đối với hắn ta mà nói đã không còn quan trọng, chỉ cần có thể bảo vệ người ở đây, tất cả hậu quả hắn ta đều nhận, nguyện ý làm việc hi sinh này. Hắn ta vốn chính là người một bầu nhiệt huyết có tinh thần hi sinh này.

Ở một mức độ nào đó, lời nói của Mạc Linh Tuyết đã thuyết phục hắn ta.

Mà việc hắn ta đưa ra quyết định, Quản Phương Nghi không ngăn cản được, mặ kệ Quản Phương Nghi lo lắng việc gì mà khuyên bảo cũng vô dụng, cuối cùng Viên Cương toàn thân băng bó đi theo Mạc Linh Tuyết ra ngoài biệt viện.

Dưới cái phất tay ra hiệu của Mạc Linh Tuyết, đệ tử Tử Kim động tiến lên, trái phải áp giữ cánh tay của Viên Cương áp đi.

Trước khi rời đi, Mạc Linh Tuyết hạ lệnh cho đệ tử Tử Kim động đang bao vây Mao Lư biệt viện: "Đệ tử Tử Kim động nghe lệnh, tông môn đã bắt thủ phạm, sự việc đã giải quyết, tất cả mọi người lui ra, không được tiếp tục quấy rối Mao Lư biệt viện, kẻ nào trái lệnh nghiêm trị!"

Đệ tử Tử Kim động giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng rút lui.

Cửa biệt viện, đám người trong biệt viện trơ mắt nhìn Viên Cương bị bắt đi, không ít người cảm thấy vô cùng uất ức, khi Đạo gia còn ở đây ai dám làm loạn với Mao Lư biệt viện, Đạo gia vừa đi, cứ như vậy bị người khác ức hiếp đến tận cửa, ngay cả phản kháng cũng không dám.

Quản Phương Nghi cũng không biết nên nói Viên Cương cái gì mới phải, sớm biết ngoan ngoãn bó tay chịu trói như vậy, thì trước đó hà tất phải kích động.