“Ta nói cho ngươi, trước khi Ngưu Hữu Đạo đi đã sớm sắp xếp hậu chiêu, không ai dám tùy tiện động vào người của hắn. Ngươi cho rằng ngươi nắm được đằng chuôi là có cớ để vùng vẫy hay sao? Ngươi quá ngây thơ! Tông môn sẽ không vì chút chuyện này mà ảnh hưởng đến việc tiếp nhận lợi ích to lớn từ tay thủ của Ngưu Hữu Đạ. Hiện giờ rèn luyện Thánh cảnh rốt cuộc như thế nào, vẫn chưa ai biết rõ, ngươi đã dám gây sự ở đây? Ngươi là thằng ngu!"
Nghe sư phụ mắng mỏ, trong lòng Quản Thanh Nhai thật sự có chút sợ sệt.
Quả thực có nhiều chuyện gã không biết được. Không phải là do sư phụ gã và tông môn không thẳng thắn nói với đệ tử bên dưới, mà là có một số việc chỉ có tầng lớp cao trong tông môn biết. Ví dụ như sự việc trong bí cảnh Thiên Đô, mọi người đều đoán được là do Tử Kim động hợp tác với Ngưu Hữu Đạo, nhưng cụ thể Ngưu Hữu Đạo làm những gì thì lại không được đưa ra ngoài sáng, và sẽ không để cho mọi người đều biết.
Còn về chuyện Ngưu Hữu Đạo để lại dự phòng sau khi đi và việc trao đổi lợi ích gì với Tử Kim động, tầng lớp cao của Tử Kim động dù thỏa hiệp thế nào cũng sẽ không báo cho đệ tử bên dưới.
Thế nhưng, dù sao chuyện cũng đã rồi, Quản Thanh Nhai không quá nhu nhược mà còn cố nói:
"Là đệ tử ngu muội vô tri, nhưng đệ tử không hối hận. Chỉ cần có thể xả cơn giận cho sư phụ, đệ tử chết cũng không có gì tiếc."
"Ngu xuẩn!"
Nghiêm Lập quát, nhưng lời của gã đệ tử này vẫn khiến ông ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Sau khi nhìn chung quanh một chút, Nghiêm Lập hạ giọng nói:
"Việc đã đến nước này, ngươi phải quản chặt cái miệng của hai nhân chứng đi cùng ngươi. Nếu để lộ sơ hở gì, đừng trách sư phụ không bảo vệ ngươi, hiểu chưa?"
Nói rõ ràng như thế, Quản Thanh Nhai sao không biết ý của ông ta. Ông ta nhắc là phải cắn chặt chuyện Quản Phương Nghi có lỗi trước, bảo đảm hai tên làm chứng kia sẽ không đổi giọng.
Thấy thái độ sư phụ, Quản Thanh Nhai vui vẻ, bề ngoài nghiêm túc nói:
"Đệ tử hiểu rồi. Xin sư phụ yên tâm, con sẽ sắp xếp tốt, họ không dám nói lung tung."
Nghiêm Lập dặn dò:
"Ngươi không được chạy lên kêu gào nữa, chuyện còn lại để tông môn xử lý."
Quản Thanh Nhai cung kính chắp tay nói:
"Vâng, đệ tử rõ ràng."
Nghiêm Lập nhìn về phía biệt viện Mao Lư, không có ý tới đối mặt với đám Quản Phương Nghi, đang muốn xoay người đi lại có người do Cung Lâm Sách phái tới tìm:
"Nghiêm trưởng lão, chưởng môn lệnh cho ngài và các vị chưởng lão cùng tới điện nghị sự, bao gồm cả những người gây ra việc này."
Thông báo xong, đệ tử kia chạy tới chỗ Mạc Linh Tuyết đang khống chế cục diện, truyền đạt lệnh đi nghị sự điện.
Một lát sau, mấy vị trưởng lão tụ hội ở điện nghị sự. Tụ tập vào lúc này tất nhiên là để thương nghị giải quyết mâu thuẫn tại biệt viện Mao Lư.
Muốn giải quyết vấn đề đương nhiên phải biết rõ tình huống. Ba người Quản Thanh Nhai gây sự cũng được đưa tới điện nghị sự, trần thuật lại sự việc.
Quá trình không cần phải nói, Quản Thanh Nhai vẫn cắn chặt ý tứ là Quản Phương Nghi làm càn trước. Gã là đệ tử Tử Kim động đương nhiên không thể đứng yên nhìn, cho nên ra tay dạy dỗ, vốn không phải chuyện gì. Ai ngờ Viên Cương đột nhiên chạy ra, vừa lộ mặt đã vung đao muốn giết người, quả thực càn quấy, còn đảnh vài đệ tử Tử Kim động bị thương.
Hai đệ tử Tử Kim động đi cùng Quản Thanh Nhai đương nhiên cũng làm giữ nguyên lời chứng.
Nghe mấy người trần thuật lại xong, Cung Lâm Sách tỏ thái độ ba phải cái nào cũng được, chưa tỏ rõ điều gì, chỉ vung tay ra hiệu cho ba người Quản Thanh Nhai lui ra. Ông ta vuốt râu trầm ngâm nói:
"Viên Cương này chỉ bằng một bộ công phu hoành luyện mà đệ tử đánh bị thương mấy Tử Kim động ta?"
Mạc Linh Tuyết lên tiếng:
"Ta đã hỏi các đệ tử đánh với hắn ta tại hiện trường. Công phu hoành luyện của người này quả thực lợi hại, gần đao thương bất nhập, kiếm khí trí mạng cũng chỉ thể đả thương da thịt của hắn ta, bằng không hắn ta đã mất mạng từ lâu. Không chỉ lực phòng ngự thân thể cường hãn, mà lực của hắn ta cũng lớn vô cùng. Tốc độ công kích của hắn ta mau lẹ, hung mãnh, chỉ dùng sức mạnh đơn thuần mà đối cứng với tu sĩ Kim Đan của phái ta. Cả đám người vây công hắn ta mà không bắt lại được, còn không dám tùy tiện tới gần thân thể hắn, chỉ đành vây công từ xa, bằng không không chỉ có mấy đệ tử bị thương mà thôi. Người này dường như có sức lực dùng mãi không hết, vết thương đầy rẫy mà thể lực vẫn không kiệt, quả thực kinh người!"
Cung Lâm Sách chần chờ nói:
"Trên đời sao lại có công phu hoành luyện thô bạo như thế, các ngươi có từng nghe nói không?"
Mọi người đều yên lặng suy tư, rồi lắc đầu, biểu thị là chưa từng nghe nói.
Phó Quân Nhượng nói: "Chưởng môn, hiện tại vấn đề là sự việc đã gây ra động tĩnh không nhỏ. Đệ tử bên dưới đang nhìn, nên xử lý như thế nào?"
Cung Lâm Sách không vội vã nói ra, tránh hết đường cứu vãn, hỏi ngược lại:
"Các ngươi có ý kiến gì?"
Nguyên Ngạn nói: "Quản Thanh Nhai nói là Quản Phương Nghi vô lễ trước. Quản Phương Nghi nói không có. Ai đúng ai sai e là còn phải xác định, không thể nghe lời nói một phía của Quản Thanh Nhai."
Nghiêm Lập bản không nói gì.
Ông ta nghe nói thế cũng không vui.
Mấy trưởng lão đều có lợi ích riêng, có xung đột lợi ích thì khó có thể hoà hợp êm thấm. Thế lực của bản thân Nghiêm Lập trong môn phái vốn không lớn, không thể trách nhiệm rơi vào thân đồ đệ mình. Một khi trách nhiệm được chứng thực, quyền lực một phía do Quản Thanh Nhai nắm giữ chắc chắn sẽ khó bảo toàn. Đến lúc đó, quyền lên tiếng của Nghiêm Lập trong môn phái càng mỏng manh hơn.
Nghiêm Lập lên tiếng: "Nguyên trưởng lão, nói như ngài là tình nguyện tin tưởng người ngoài chứ không tin đệ tử bổn môn sao?"
Nguyên Ngạn lạnh nhạt nói: "Nghiêm trưởng lão, ta không có ý này. Tử Kim động chúng ta tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, không thể đổ oan cho người tốt, cũng không thể để kẻ xấu gặp may. Ông nói có đúng không?"
Nghiêm Lập đối chọi gay gắt: "Ai là người xấu? Có hai đệ tử bản môn làm chứng, chẳng lẽ không đủ để chứng minh cho Quản Thanh Nhai sao?"
Phó Quân Nhượng chậm rãi đáp trả: "Theo ta biết, hai đệ tử kia vốn nghe lệnh Quản Thanh Nhai, đôi khi nhìn việc thiên lệch là điều khó nói."
Lời nói của Phó Quân Nhượng chứa thâm ý.
"Được rồi, không tranh cãi nữa!"
Cung Lâm Sách thấy có người muốn kéo sự việc sang hướng khác, quyết đoán gián đoạn tranh chấp:
"Quản Thanh Nhai và Quản Phương Nghi đều nói có lý. Ta sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào. Ai cũng có khả năng nói dối, nhưng cũng sẽ không ai thừa nhận. Trước khi định ra kết quả, chúng ta là đệ tử Tử Kim động thì phải tin tưởng người mình trước."
Ông ta nói vậy cũng có lý. Những người khác không nói gì nữa. Điều then chốt là Cung Lâm Sách ở tông môn có thế lớn. Nếu không chắc chắn thì người khác không tùy tiện va chạm trực tiếp với Cung Lâm Sách, nếu không thì cái ghế chưởng môn của Cung Lâm Sách cũng không phải để ngồi không.
Nghiêm Lập ngẩng đầu nhìn nóc nhà, trong lòng hơi sướng khoái.
Phó Quân Nhượng: "Chưởng môn có ý xử trí biệt viện Mao Lư người?"
Cung Lâm Sách: "Nơi này không có người ngoài, giữa chúng ta cũng không cần quanh co lòng vòng. Ngưu Hữu Đạo còn đang thay mặt cho Tử Kim động rèn luyện ở Thánh cảnh. Chúng ta không biết tình huống lần rèn luyện Thánh cảnh này như thế nào, xử lý bừa bãi sẽ để lại hậu họa. Còn về đám người dưới của Ngưu Hữu Đạo, nếu làm bừa, bọn họ mà thật sự gây ra chuyện gì, ta nghĩ các vị cũng không muốn nhìn thấy. Đôi bên chỉ bị thương nhẹ, còn chưa tới mức quá đáng, các vị nói sao?"
Ông ta muốn làm chuyện lớn hóa nhỏ.
Nguyên Ngạn lên tiếng: "Chưởng mon, trong mắt đệ tử bên dưới, người của biệt viện Mao Lư là người ngoài. Nếu chúng ta tin tưởng đệ tử Tử Kim động của chúng ta trước, vậy chứng tỏ Quản Thanh Nhai không làm sai. Đệ tử bổn môn đã không sai còn bị người ngoài đả thương mấy người. Nếu tông môn không xử lý tốt, e là chẳng còn gì đáng nói."