Nếu Ngưu Hữu Đạo nghe thấy câu nói này, được biết tên của mình lại được đường đường Thánh Tôn của Thánh địa Đại La nhắc đi nhắc lại nhiều lần, có khi hắn lại cảm thấy vui mừng.
Nhưng Toa Như Lai đang khó khăn vô cùng. Ông ta muốn nói là để dạy dỗ Ngưu Hữu Đạo một trận cũng không được, muốn nói giết Ngưu Hữu Đạo thì lại quá dễ dàng, bảo ông ta phải giải thích thế nào đây?
Thấy Toa Như Lai chậm chạp không nói ra được, La Thu từ tốn nói:
"Sự đã xảy ra thì tất phải có nguyên nhân. Vì sao thì trong lòng ngươi biết rõ ràng. Ngươi không nói ra được, vậy chỉ có một khả năng là không tiện nói ra miệng. Vậy ta có thể hiểu là vì trong lòng ngươi có ý kiến gì đó với Ngưu Hữu Đạo, có suy nghĩ không tiện để người ngoài biết? Trước mặt ta không nói gì, vậy ta có thể cho rằng đó là một suy nghĩ không tiện nói với ta. Sẽ là ý tưởng gì đây, muốn gạt ta sao?"
Lời này thực sự muốn chọc vào tim người ta, Toa Như Lai cuống quít giải thích:
"Sư phụ, con không có ý gì khác, thuần túy là trùng hợp mà thôi."
La Phương Phỉ nghe mà cũng hãi hùng khiếp vía. Phải giải thích, không giải thích là không xong, sẽ xảy ra chuyện, nên nàng ta vội vàng nói:
"Phụ thân, không như phụ thân nghĩ đâu. Sư huynh thật sự không biết chuyện, là con gạt sư huynh gây ra."
"Con bé đang nói chuyện giúp ngươi, ngươi nói xem ta có muốn nghe nó giải thích hay không? Con gái lớn rồi, cùi chỏ dễ hướng ra ngoài. Ngươi nói xem nó có thể vì ngươi mà lừa gạt ta hay không?"
La Thu đi vòng ra sau hai người, ghé vào sau gáy Toa Như Lai hỏi.
La Phương Phỉ vội nói:
"Phụ thân, không đâu. Con gái nhất định ăn ngay nói thật, tuyệt không dám giấu diếm phụ thân bất kỳ điều gì."
"Ngay cả một lời giải thích của con gái mà ta cũng không nghe, dường như thật không còn gì để nói."
La Thu xoay người nhìn về phía ngoài điện, chắp tay xoay lưng về phía hai người:
"Được, nếu con gái của ta nhất định muốn giải thích, ta nghe con gái của ta giải thích."
La Phương Phỉ quay người sang:
"Phụ thân, thật sự không liên quan tới sư huynh. Lúc trước khi nói đến chuyện rèn luyện Thánh cảnh, sư huynh chỉ hỏi đến danh sách một chút..."
Nàng ta kể lại đầu đuôi câu chuyện. Lần này, dưới áp lực của phụ thân, cũng để nói giúp cho Toa Như Lai, nàng ta nói rất tường tận, quả thực không dám giấu diếm điều gì.
Toa Như Lai hơi cúi đầu, hàm bạnh ra vẻ nhẫn nhịn.
Nghe xong giải thích, La Thu xoay người về, không nhìn con gái mà lại đối diện với Toa Như Lai. Ông ta hơi nghiêng người về phía trước, mặt gần như tới sát mặt Toa Như Lai, nhẹ giọng nói:
"Ban đầu ta không muốn gả con gái của ta cho ngươi, nhưng con bé này không hiểu sao cứ thích ngươi, giữ vững mối tình thắm thiết với ngươi. Cũng do ta chiều nó từ nhỏ hỏng người rồi. Với cái tính của nó, nó đã nhất quyết chọn ngươi, ta cũng chẳng có cách nào gả nó cho người khác. Nếu ta gả nó vào nhà khác, nó vẫn cứ nháo nhào đòi tìm người đàn ông khác thì phải làm sao? Việc này nó làm được. Ta hết cách nên đành phải gả nó cho ngươi. Như vậy có phải oan ức cho ngươi không?"
Toa Như Lai vội đáp:
"Không có, là con làm cho sư muội oan ức."
La Thu: "Nó khăng khăng một lòng một dạ với ngươi như thế, ngươi nói nó đi đằng Đông, nó sẽ không đi về phía Tây. Ngươi không cho nó làm điều gì, chắc chắn nó sẽ không làm. Ngươi thích cái gì thì nó sẽ thích cái đó. Lão già ta bị nó làm mất hết thể diện rồi. Một con bé như thế, ngươi lại nhắc tới Ngưu Hữu Đạo trước mặt nó làm gì? Phu thê bao năm, chẳng lẽ ngươi không biết là nó sẽ làm ra chuyện gì sao? Được rồi, coi như lúc trước ngươi bị bất ngờ, nhưng sau đó nó đã nói là sẽ để Ngưu Hữu Đạo cút ra ngoài, sao ngươi không ngăn cản?"
Ông ta nói xong lại quay sang nhìn La Phương Phỉ, ý như muốn hỏi, ngươi không ngờ tới sao?
La Phương Phỉ căn bản không hề nghĩ sâu xa gì, dù là ngay lúc này cũng chẳng nghĩ nhiều.
Toa Như Lai vội giải thích:
"Lúc trước quả thực là con bị bất ngờ, lần này đệ tử cũng bị bất ngờ. Đệ tử hi vọng nàng đụng phải tường một lần để sửa đổi tính tình của nàng. Đệ tử cho rằng Đinh Vệ sẽ không đồng ý cho nàng thả người, ai mà biết Đinh Vệ đúng lúc không có đó. Chuyện này thực sự vượt ra ngoài dự liệu của đệ tử."
La Thu hỏi ngược lại:
"Nếu ngươi lên tiếng, nó sẽ không làm như vậy, có thể tránh việc xảy ra, đúng hay không?"
Toa Như Lai khó nhọc nói:
"Đều là đệ tử sai."
"Được, là chuyện bất ngờ, ta tin lời giải thích của ngươi."
La Thu đứng thẳng người, vuốt cằm nói:
"Cũng phải, nếu có thể sửa đổi tính khí của con bé này thì cũng tốt. Ta cũng hi vọng nó sửa đổi. Không phải chuyện ghê gớm gì, chuyện đã qua thì để nó qua. Nhưng mà Như Lai, ta vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút."
Toa Như Lai: "Đệ tử rửa tai lắng nghe."
La Thu nói: "Người đời luôn nói, quan thanh liêm khó đoạn tuyệt chuyện nhà, đây là một lý lẽ. Người ngoài khó nhúng tay vào việc trong nhà. Nó đã gả cho ngươi, vậy có chuyện có thể nói, có chuyện ta không thể xen vào giữa phu thê các ngươi. Hai người các ngươi đóng cửa bảo nhau. Ngươi làm nó vui vẻ cũng được, mà khổ sở cũng được, ta không cách nào quản hết. Giết người dễ, ép người yêu thích người thì khó. Nhưng ngươi phải hiểu, một người đàn ông không thể dạy dỗ được người phụ nữ của mình là do năng lực của ngươi bị khiếm khuyết. Đàn ông bị người phụ nữ trong nhà tùy hứng lên mà bị cản tay thì không thể chịu nổi trách nhiệm lớn lao. Quản nó cho tốt, ngươi muốn nói gì nó cũng rất dễ dàng, nó sẽ nghe lời ngươi. Ta không hy vọng chuyện như vậy phát sinh nữa, hiểu chưa? Bằng không ngươi phải gánh chịu hậu quả!"
Toa Như Lai: "Vâng, đệ tử nhớ kỹ."
La Thu gật đầu, mắt liếc hai người một lượt:
"Nhiều năm qua không tán gẫu với hai đứa bao nhiêu, hôm nay nói hơi nhiều. Nói xong việc nhà lại nói việc chính. Làm sai là sai, mà sai thì phải phạt. Ta cũng phải cho các nhà khác câu trả lời. Con gái, phạt con vào trong động quay mặt vào tường hối lỗi mười ngày, đi thôi!"
La Phương Phỉ không vui, giậm chân làu bàu:
"Phụ thân, không phải chỉ một Ngưu Hữu Đạo sao? Vậy mà phạt con gái, lẽ nào con gái trong mắt phụ thân còn không quan trọng bằng một Ngưu Hữu Đạo hay sao?"
La Thu nói một câu lạnh như băng:
"Quay vào tường hối lỗi một tháng!"
"..." La Phương Phỉ á khẩu không nói tiếp được. Nàng ta còn muốn nói tiếp lại bị Toa Như Lai vội vã giật giật tay áo.
Sư huynh ngăn cản, La Phương Phỉ quệt miệng, không làm được gì khác, đành ngoan ngoãn nhận mệnh.
Động tác nhỏ đó rơi vào mắt La Thu, ông ta lập tức quát khẽ:
"Người đâu, dẫn đi!"
Ngoài điện lập tức có hai người đi vào, bắt lấy hai bên tay La Phương Phỉ, dẫn nàng ta đi.
La Thu vung tay áo một cái, cũng xoay người đi. Đi được vài bước, thân hình ông ta loáng cái biến mất giống như ảo ảnh.
Gió nhẹ phiêu đãng quanh điện, Toa Như Lai lẻ loi hơi khom người, sau đó cũng xoay người rời đi.
Ra khỏi điện, đi tới giữa sườn núi, Toa Như Lai chợt quay đầu nhìn về phía tòa Thánh điện sừng sững kia. Liên tiếp các câu hỏi vừa rồi của người trong điện khiến ông ta gặp áp lực cực lớn. Áp lực kia ép ông ta nghẹt thở, thậm chí tới tận lúc này, cảm giác nơm nớp lo sợ vẫn còn đó.
Đệ tử của chín vị Chí Tôn, người ngoài ước ao cực kỳ, nhưng mùi vị thực sự của nó ra sao, chỉ bản thân người trong cuộc mới biết.
Ông ta quay lại đi xuống núi, đi thẳng tới.
Sau một khung cửa sổ tại tầng một của Thánh điện, La Thu chắp tay đứng sau song cửa hờ hững nhìn theo bóng người xuống núi, ánh mắt hơi sáng lên.
Biệt viện Mao Lư, Văn Mặc Nhi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Cự An của Quy Miên các trong sân chợt ngẩn người, cúi đầu, đứng trên bậc thang không xuống nữa.
Chuyện Ngưu Hữu Đạo tác hợp cho nàng ta và Cự An kết hôn bây giờ đã không còn là bí mật. Thậm chí đã có đệ tử cùng thế hệ đi sang chúc mừng nàng ta, bấy giờ nàng ta mới biết hôm đó Ngưu Hữu Đạo đàm luận với chưởng môn Cung Lâm Sách bên ngoài Quy Miên các về việc gì.