Tiến vào đại viện, La Phương Phỉ nhìn quanh một hồi, lại hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu?”
“Ơ...” Người kia nhìn chung quanh, cuối cùng chỉ vào một gian: “Ở đó. Nếu Các chủ muốn gặp, để thuộc hạ đi gọi cho ngài.”
“Không cần.” La Phương Phỉ từ chối ý tốt của đối phương, bước thẳng đến phòng của Ngưu Hữu Đạo. Nàng không phải kẻ ngu, biết mình đến để làm gì, cũng không cần phải khiến người ta phải chú ý.
Nhưng sự xuất hiện của nàng đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Trang phục của nàng không phải người của Phiêu Miễu các, cũng không phải người tham gia rèn luyện. Người tham gia rèn luyện đều mặc một bộ quần áo màu đỏ tươi, đi đâu cũng bắt mắt vô cùng.
Nhìn thái độ cung kính của người Phiêu Miễu đối với cô gái, hiển nhiên thân phận của nàng ở Thánh Cảnh không hề tầm thường.
“Đạo gia, có người đến.” Tần Quan đang quan sát động tĩnh bên ngoài nhìn thấy, lập tức quay sang nhắc nhở đám người Ngưu Hữu Đạo đang trò chuyện.
Mọi người nghe xong, vội vàng ngừng lại, sợ người ngoài nghe thấy. Tất cả đều đồng loạt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cũng không thông báo trước, La Phương Phỉ xông thẳng vào phòng, mặt không thay đổi quan sát hoàn cảnh bên trong một chút.
Người dẫn đường nhẹ nhàng quát một tiếng: “Thánh địa Đại La, Các chủ Phương Phỉ các đến, Ngưu Hữu Đạo, còn không mau ra bái kiến?”
Đám người trong phòng hơi kinh ngạc. Bọn họ chưa từng gặp qua nhưng cũng đã từng nghe qua. Các chủ Phương Phỉ các của thánh địa Đại la không phải là con gái của La Thu, một trong chín đại Chí Tôn sao?
So với những người khác, Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một câu, hình như là vợ của Toa Như Lai.
Đối với bọn họ mà nói, thân phận của La Phương Phỉ đích thật là đại nhân vật. Mọi người vội tiến lên, cung kính hành lễ: “Bái kiến Các chủ.”
Điểm tên Ngưu Hữu Đạo nhưng lại thấy một đám người lạ bái kiến mình, ánh mắt La Phương Phỉ đảo qua mọi người, không biết ai mới là Ngưu Hữu Đạoi: “Ai là Ngưu Hữu Đạo?”
Ngưu Hữu Đạo vội trả lời: “Chính là tại hạ.”
Biểu hiện của La Phương Phỉ hơi tỏ ra kiêu căng, lặng lẽ quan sát Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo kia sao?”
Cái gì mà còn cái này cái kia? Chẳng lẽ có đến mấy cái à? Ngưu Hữu Đạo cảm thấy ngạc nhiên, không biết vợ của Toa Như Lai đến tìm hắn để làm gì, nhìn biểu hiện thì có vẻ đến đây là vì hắn, cũng không biết tìm hắn là chuyện tốt hay chuyện xấu. Hắn cẩn thận trả lời: “Đúng.”
La Phương Phỉ nhìn những người khác: “Phòng nhỏ mà nhiều người chen lấn đến như vậy sao? Chẳng lẽ Thủ Khuyết sơn trang thiếu phòng ở?”
Đám người Ngưu Hữu Đạo không tiện trả lời vấn đề này. Thành viên Phiêu Miễu các lập tức lên tiếng: “Ai không phải ở đây thì về phòng hết đi, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Đám người Phù Hoa nhanh chóng khúm núm rời đi. Vừa ra khỏi cửa, tất cả đều nhìn nhau, không biết La Phương Phỉ đến tìm Ngưu Hữu Đạo có chuyện gì.
Mặc kệ vấn đề này, tóm lại bốn người càng lúc càng hoài nghi Ngưu Hữu Đạo có tai mắt ở Thánh Cảnh. Nếu không, vì sao La Phương Phỉ lại đến tìm Ngưu Hữu Đạo?
“Các người cầm mấy quyển sách nhỏ đó để làm gì?” La Phương Phỉ nhìn chằm chằm vật trong tay Ngưu Hữu Đạo. Vừa rồi, nàng có để ý trong tay đám người kia cũng có thứ này.
“Vừa mới được phát.” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp. Thành viên của Phiêu Miễu các lập tức bước đến, đoạt quyển sách nhỏ trong tay hắn, sau đó hai tay cung kính dâng lên cho La Phương Phỉ. Ngưu Hữu Đạo có tức giận cũng không còn cách nào khác.
La Phương Phỉ lật quyển sách ra xem: “Rèn luyện tiếp theo của các người là săn giết yêu hồ?”
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo cảm thấy rất lạ. Chẳng lẽ nàng ta không biết rèn luyện là làm gì sao, nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Đúng.”
La Phương Phỉ ném quyển sách trở về, hỏi tiếp: “Ngươi có muốn quay về Tử Kim Động hay không?”
Ngưu Hữu Đạo ngẩn người, không hiểu ý của La Phương Phỉ, thận trọng nói: “Nói không muốn về là giả. Thọ hạn của sư phụ ta sắp đến, thân là đệ tử, cũng nên ở bên cạnh phụng dưỡng. Nhưng...” Hắn bỗng ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ “quang minh lẫm liệt”: “Chuyện Thánh Cảnh lớn đến như vậy, tại hạ phải nên phân rõ nặng nhẹ.”
La Phương Phỉ cảm thấy thú vị, ném lại một câu: “Nếu đã muốn trở về, vậy thì ngươi hãy theo ta.”
Thứ gì vậy? Ngưu Hữu Đạo nháy mắt, tưởng mình nghe lầm. Vừa rồi hắn nghĩ rằng đối phương dùng lơi nói để thăm dò mình, hóa ra là để mình đi, thật hay giả?
Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau.
Nhân viên Phiêu Miễu các kia cũng tưởng mình nghe nhầm, vội hỏi:
"Các chủ, cho hắn quay về? Vậy là để hắn rời Thánh cảnh sao?"
Điều mà người kia hỏi là điều Ngưu Hữu Đạo muốn hỏi.
La Phương Phỉ dừng bước, lạnh lùng liếc nhân viên của Phiêu Miễu các, rồi lại quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo:
"Thế nào, ta tự mình đưa ngươi ra ngoài, ngươi vẫn không muốn đi đúng không?"
Ngưu Hữu Đạo yếu ớt nói:
"Các chủ, không dám phiền ngài tự mình đưa tienx.
Không phải là hắn giả vờ yếu đuối, mà thực sự lòng hắn không thấy chắc chắn. Hắn hoàn toàn không hiểu được chuyện gì, không phải là muốn dẫn mình đi rồi diệt mình chứ?
Nhưng hắn vẫn chưa mất lý trí, còn có năng lực phán đoán. Con gái của La Thu tự mình chạy tới tiêu diệt mình, có cần thiết không?
Thế nhưng, hắn vẫn không thực sự dám đi cùng người phụ nữ này. Thực sự người phụ nữ này gây cho hắn cảm giác sâu không lường được, khiến cho hắn hoàn toàn không có manh mối. Ở trong Thánh cảnh này, hắn vẫn cẩn thận từng chút một, không dám bước sai một bước.
Trong tình huống hiện giờ, hắn cảm thấy ở lại vẫn an toàn hơn một chút.
La Phương Phỉ: "Cho thể diện mà không thèm hả? Ta nói được là được."
Nàng ta nói cũng vô dụng, nhân viên Phiêu Miễu các khó xử nói:
"Các chủ, chuyện này dường như không ổn? Xin hỏi các chủ, đây là ý của Thánh Tôn sao?"
La Phương Phỉ quay đầu nhìn lại, lạnh giọng nói:
"Có ổn hay không, có phải ý của Thánh Tông hay không, liệu có tới lượt ngươi hỏi ta không?"
"Vâng!" Nhân viên Phiêu Miễu các ngậm miệng lại. Chọc giận cô gái này, y cũng không chịu nổi.
La Phương Phỉ xoay người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo:
"Ta không mời nổi ngươi đúng không?"
"Không đúng không đúng."
Ngưu Hữu Đạo liên tục xua tay, cười khan nói:
"Các chủ hiểu lầm, ở đây còn có đệ tử hai Tử Kim động, họ có theo ta trở về không?"
Hắn nghĩ bên người có hai người, chẳng may có chuyện gì cũng có hai người trợ giúp.
La Phương Phỉ liếc Tần Quan và Định Kiệt:
"Đừng phí lời, họ ở lại. Ngươi đi theo ta."
Nàng ta dù có làm bậy đến đâu cũng không dám dẫn tất cả đệ tử Tử Kim động ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo gượng ép cười nói:
"Họ la đệ tử đồng môn do ta mang đến. Các chủ, xin cho ta dặn dò mấy câu."
La Phương Phỉ không phản đối, đi ra ngoài trước.
Ngưu Hữu Đạo lập tức dành thời gian căn dặn hai người Tần, Kha:
"Ta không ở đây, các ngươi phải cẩn thận một chút."
Kha Định Kiệt thấp giọng hỏi:
"Cô ta thật sự để trưởng lão rời Thánh cảnh về Tử Kim động sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Đường đường con gái Chí Tôn tự mình chạy tới đưa ta rời đi, các ngươi cảm thấy bình thường sao? Đừng mong chờ gì cả, lần này ta đi cũng khó lường họa phúc. Các ngươi nghĩ ta bằng lòng đi hay sao? Cô ta đã chạy tới đây, ta không có cả đường từ chối, không đi cùng cô ta cũng không được. Ta không ở đây nữa, các ngươi có thể kết hợp với nhóm người Tứ Hải để rèn luyện. Bọn họ sẽ nể mặt ta mà chăm sóc cho hai ngươi."
"Vâng!" Hai người đáp lại.
Ngưu Hữu Đạo: "Được rồi, người phụ nữ kia đang chờ bên ngoài, ta không trêu chọc nổi. Ta đi trước. Nói chung, các ngươi phải cẩn thận."
Hắn nói xong lập tức rời đi.
Đi vào viện tử, đụng tới La Phương Phỉ, hắn không thấy La Phương Phỉ nói gì mà dẫn hắn đi luôn.
Nhân viên trông coi căn nhà này của Phiêu Miễu các ngăn cản hai người một thoáng, La Phương Phỉ trừng mắt mắt quát lạnh:
"Cút ngay!"
Người ngăn cản không dám cản trở quá đáng, bất đắc dĩ bị quát lui. Dọc đường đi đều như vậy, người của Phiêu Miễu các có thể nói là phải trơ mắt nhìn La Phương Phỉ dẫn Ngưu Hữu Đạo đi.
Đây cũng là nguyên nhân La Phương Phỉ tự mình chạy tới, sợ người phía dưới không có thể diện đủ lớn. Đặc biệt là ở đây có Đinh Vệ.