Nụ cười trên gương mặt La Phương Phỉ cứng đờ, sau đó miễn cưỡng cười: “Nếu sư huynh không thích hắn đến đây, để muội bảo hắn cút về là được.”
Toa Như Lai chậm rãi quay đầu nhìn nàng ta, rất muốn hỏi nàng ta đây có phải là chuyện của thánh địa Đại La hay không? Chuyện này có thể cho phép nàng tùy ý làm loạn à? Có phải nàng đang nói đùa?
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không lên tiếng, nửa lời không hợp ý cũng không có.
Thủ Khuyết sơn trang, một thành viên Phiêu Miễu các gõ một cánh cửa, đứng bên ngoài nói: “Hoàng quản sự, Đinh tiên sinh đã về, mời ngài sang đó một chuyến.”
Hoàng quản sự đang ở trong phòng không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy bước ra ngoài, đến khu vực trọng địa của sơn trang.
Hắn ta tên Hoàng Ban, là người của thánh địa Đại Nguyên, cũng là người được điều động tạm thời đến Phiêu Miễu các để làm việc, tính chất công việc không khác gì Chưởng quỹ Bạch Ngọc Lâu của khách sạn Yêu Nguyệt thành Trích Tinh đến bí cảnh Thiên Đô. Đinh Vệ quản lý luân phiên ở Phiêu Miễu các, cho nên đã điều hắn ta đến đây để hỗ trợ.
Bên trong chủ lâu của sơn trang, Đinh Vệ đứng chắp tay nhìn cửa sổ đằng trước.
Hoàng Ban bước đến đằng sau, chắp tay hành lễ: “Đinh tiên sinh.”
Đinh Vệ vẫn quay lưng, thờ ơ nói: “Ngươi hãy sắp xếp bước rèn luyện kế tiếp cho bọn họ đi. Đồ trên bàn là ta vừa mới mang đến, bảo người phân phát xuống cho các phái.”
“Vâng.” Hoàng Ban lên tiếng, sau đó bước đến trước bàn, chỉ thấy trên bàn là một chồng sách nhỏ. Hắn ta thử lật ra một quyển xem bên trong là thứ gì.
Nếu Đinh Vệ đã bảo hắn ta sắp xếp, hắn ta nhất định phải biết là chuyện gì.
Kết quả, hắn ta phát hiện bên trong quyển sách có một bức họa, là chân dung chủ nhân Thánh Cảnh, Yêu Hồ.
Mặc dù Thánh Cảnh là không gian do Thương Tụng mở ra, nhưng khu vực này đã có chủ nhân từ trước, chính là Yêu Hồ, cũng chính là nhân vật cao cấp nhất ở đây, đứng đầu chuỗi thứ ăn. Thánh Cảnh vốn được gọi là Hồ Tiên Cảnh. Sau khi mấy vị Đại Thánh Tôn tiến vào, để khống chế đám yêu hồ đang bảo vệ cấm vật, bọn họ đã vận dụng lực lượng tu sĩ diệt sát. Tộc Yêu Hồ xuống dốc, tu hú chiếm tổ chim khách, chín Đại Thánh Tôn đã trở thành chủ nhân ở đây.
Nhưng dù sao Thánh Cảnh cũng là một phương thế giới, phạm vi quá lớn, hoàn cảnh phức tạp. Muốn đuổi cùng giết tuyệt tất cả yêu hồ là không thể nào. Nhưng việc săn giết yêu hồ còn sống vẫn chưa hề dừng lại. Người đã từng là chủ nhân của thế giới này chỉ có thể trốn tại một góc hẻo lánh nào đó, kéo dài hơi tàn mà thôi.
Đằng sau bức tranh Yêu Hồ là một tấm bản đồ, còn có chữ viết, ghi lại phạm vi ẩn thân đại khái của Yêu Hồ tộc.
Nhìn thấy thứ này, Hoàng Ban hơi ngoài ý muốn, vội hỏi: “Tiên sinh, chẳng lẽ bước rèn luyện kế tiếp chính là bảo bọn họ đi săn giết Yêu Hồ?”
Đinh Vệ đang nhìn ra ngoài cửa sổ liền gật đầu, chậm rãi nói: “Không sai, đây chính là bước rèn luyện kế tiếp của bọn họ, nhưng không chỉ bọn họ, Phiêu Miễu các còn muốn tổ chức một đội ngũ có nhân số tương ứng để săn giết, hai bên tỷ thí với nhau.”
Hoàng Ban hơi sửng sốt, chợt cười nói: “Tiên sinh, điều này mà cũng cần so sao? Luận địa hình và sự hiểu biết về yêu hồ, bọn họ chưa từng tiếp xúc qua, trong tình huống số người tương ứng, bọn họ làm sao có thể thắng được Phiêu Miễu các?”
Đinh Vệ thản nhiên nói một câu: “Nếu Phiêu Miễu các thua thì sao?”
“Cái này...” Hoàng Ban bật cười: “Làm sao có thể thua được?”
Đinh Vệ quay người lại: “Nếu trong tình huống chiếm ưu thế mà để thua, điều này chứng minh người của Phiêu Miễu các không bằng bọn họ, ngươi có nghĩ đến hậu quả hay không?”
Hậu quả? Hoàng Ban ngạc nhiên...
Đinh Vệ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chuyện cần giải quyết ở Phiêu Miễu các rất nhiều, y không có khả năng chỉ canh giữ một khu vực ở đây. Y chỉ đến chứng thực tình huống. Sự việc lần này có chút biến động, là người đứng đầu, y cũng phải sắp xếp một chút.
Trong lúc mọi người còn đang buồn bực chuyện bị ép viết bên trong lầu các, lại còn quanh quẩn ở chỗ này không biết đến khi nào, đám người Ngưu Hữu Đạo lại bị gọi đi.
Hoàng Ban đem chuyện Đinh Vệ nhắn nhủ sắp xếp thật tốt, sau đó cũng rời đi, cũng là do Đinh Vệ nhắc nhở, chín vị Thánh Tôn đang bất mãn với Phiêu Miễu các, đang có ý định chấn chỉnh Phiêu Miễu các, làm sao hắn ta lại không quay về chuẩn bị ứng đối cơ chứ.
Vừa về đến đại viện, đám người Phù Hoa, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường đã lập tức chui vào trong phòng Ngưu Hữu Đạo. Một lát sau Thẩm Nhất Độ cũng chui vào luôn.
Triều Kính chỉ có thể đứng dưới mái hiên trông mong nhìn sang bên này, mấy lần muốn qua mà không tiện.
“Đừng hỏi ta, ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra.” Trong phòng, đối mặt với một đám người, Ngưu Hữu Đạo liên tục kêu khổ.
Hắn chết sống cũng không chịu thừa nhận, mọi người cũng không còn cách nào. Phù Hoa nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ chuyện tốt mà Đinh Vệ nói trước kia chính là chỉ cái này?”
Lúc nãy, Hoàng Ban có giải thích với bọn họ, lần rèn luyện này sẽ so đấu với người của Phiêu Miễu các. Nếu bọn họ thắng, vị trí có liên quan trong Phiêu Miễu các sẽ được bọn họ thay vào.
Nói cách khác, người tham gia rèn luyện lần này có thể trở thành người của Phiêu Miễu các hay không, quan trọng còn phải xem biểu hiện của bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Các người đừng nhìn ta, ta cái gì cũng không biết.”
Đoạn Vô Thường mở quyển sách trong tay: “Yêu Hồ! Theo truyền thuyết, sau khi Thương Tụng mở ra không gian này, đã ký ước định với thủ lĩnh Yêu Hồ ở đây, Yêu Hồ tộc không được tự tiện xông vào nhân gian. Thương Tụng cũng hứa hẹn tu sĩ nhân gian không được quấy nhiễu sự yên bình của Yêu Hồ tộc. Chỉ là, sau khi Thương Tụng không còn nữa, tu sĩ nhân gian đã vi phạm lời hứa. Từ lúc thủ lĩnh Yêu Hồ tộc bị giết, Yêu Hồ tộc đã thật sự xuống dốc.”
Hồng Cái Thiên nói: “Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội). Nói cho cùng còn không phải vì quả Vô Lượng mà đám yêu hồ hay gọi là quả Hồ Tiên sao.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu. Hắn cũng nghe nói đến truyền thuyết có liên quan. Tóm lại, mặc kệ quả Vô Lượng hay là quả Hồ Tiên, đó cũng là cấm vật của Thánh Cảnh, là thánh vật giúp tu sĩ Kim Đan đột phá Nguyên Anh cảnh.
Tục truyền, thứ này chẳng những có thể trợ giúp tu sĩ đột phá Nguyên Anh cảnh, mà còn là thánh vật giúp cho yêu hồ thoát thai hoán cốt, biến thành hình người. Vốn dĩ vật này thuộc về người sau nhưng lại bị người trước trắng trợn cướp lấy.
Nghe đồn, Yêu Hồ tộc có thể biến thành hình người đã bị giết không còn một mảnh. Số còn lại chỉ là súc sinh bốn chân chạm đất đang ra sức trốn tránh. Tuy chúng lợi hại hơn súc sinh bình thường nhưng nói là hung thú thì lại không đủ.
Thẩm Nhất Độ lắc lắc quyển sổ trong tay, nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu trưởng lão, ba ngày, bọn họ chỉ cho chúng ta ba ngày để chuẩn bị. Ba ngày sau chúng ta phải xuất phát rồi. Nếu ngươi có ý Xem ảnh 1 kiến gì, ngươi vẫn nên nhắc nhở chúng ta sớm thì tốt hơn.” Ý trong lời nói không cần nói cũng biết.
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn ông ta, biết việc này thật sự không thể giải thích rõ.
Trong lúc bên trong còn chưa giải thích rõ, bên ngoài Thủ Khuyết sơn trang lại có khách quý đến thăm, là La Phương Phỉ, đi theo đằng sau lưng là hai thị nữ.
Thân phận và địa vị của nàng bày ra ở đó, thủ vệ sơn trang không dám cản nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bước vào bên trong.
Phiêu Miễu các vốn là nơi do chín đại Chí tôn liên thủ tạo thành, cũng có người của thánh địa Đại La. Được biết nàng đến, lập tức có người chạy đến đón tiếp.
La Phương Phỉ vừa đi vừa hất tay áo, ra hiệu không cần đa lễ, đồng thời hỏi một câu: “Đinh Vệ đâu?”
Người kia đáp: “Đinh tiên sinh không có ở đây. Ngài ấy đã trở về rồi.”
Không có ở đây? La Phương Phỉ giật mình, sau đó nói: “Mau dẫn ta đến gặp người tham gia rèn luyện.”
“Vâng.” Người kia lập tức dẫn đường, trực tiếp dẫn La Phương Phỉ đến đại viện.