Đạo Quân

Chương 1424: Phương Phỉ các




Thấy Ngưu Hữu Đạo mở to mắt nhìn, ông ta vội sửa lời: “Đương nhiên, ta không có ý chỉ trích lão đệ. Mọi việc qua rồi, không nên viết cũng đã viết, hối hận cũng vô dụng, chỉ hy vọng về sau lão đệ chiếu cố nhiều hơn, đừng để cho ta ứng phó không kịp. Lão đệ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ chết người đấy. Ta nghĩ đệ cũng không muốn ta đứt gánh ở chỗ này, nếu không trước đó đệ cũng không nhắc nhở ta sắp xếp người có thể tin tưởng. Đệ đã an bài như vậy, chắc hẳn người của ta sẽ giúp đệ được một chút, đệ nói có đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo bị nghẹn họng: “Ta đã nói rồi, các người có thể liên tưởng mà, là do các người phản ứng chậm, không kịp thời đưa ra biện pháp ứng đối, làm sao liên quan đến ta được chứ? Ta nói lại lần nữa, ta không có bất kỳ nội tình gì. Ngài nói đi, ta phải nói như thế nào ngài mới chịu tin?”

Mặc kệ hắn nói cái gì, Triều Kính cũng không tin. Triều Kính không hỏi tiếp vấn đề này nữa, vì ông ta biết có hỏi hắn cũng không thừa nhận: “Lão đệ, ta nói như vậy cũng không phải không báo đáp cho đệ, chỉ cần đệ giúp ta quá quan lần rèn luyện này, có gì phân phó hoặc xông pha khói lửa, ta sẽ không chối từ.”

Ngưu Hữu Đạo không phản bác được. Từng người chạy đến hỏi, giải thích như thế nào cũng không ai tin. Giải thích cái gì? Giải thích cái rắm đấy! Nhưng hắn vẫn nhấn mạnh lần nữa: “Ta mặc kệ các người nghĩ như thế nào, nhưng ta muốn nói cho rõ ràng, ta thật sự không biết bất cứ điều gì, do các ngươi hiểu lầm mà thôi.”

Triều Kính gật đầu: “Hiểu, hiểu mà, hiểu hết đấy. Nhưng nhiều người thì nhiều trợ lực, chúng ta giúp đỡ cho nhau, cũng không có gì sai chứ?”

Ngươi thì hiểu cái gì? Tại sao không đi chết đi? Ngưu Hữu Đạo muốn đập cho Triều Kính một cái chết quách cho rồi. Đúng là đàn gảy tai trâu! Hắn lắc đầu: “Đúng, ngài nói cái gì cũng đúng, là chúng ta giúp đỡ nhau.”

Triều Kính thở phào một hơi, gật đầu nói: “Có thái độ này của lão đệ, ta cảm thấy yên tâm rồi. Có chuyện gì thì kịp thời thông báo cho ta biết một tiếng. Nếu không tiện, ám chỉ chính xác là được.”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay. Hắn không muốn nhắc đến chuyện này nữa, bởi vì có nói cũng chẳng rõ ràng. Người ta cứ nhất định không tin, ngươi còn cách nào chứ? Hắn chuyển sang một chủ đề khác: “Thứ mà Đinh Vệ bảo viết, ngài viết thật à?”

Triều Kính xoa trán, hơi đau đầu: “Có thể không viết sao, nhưng cũng không đến mức đưa mình vào chỗ chết. Rõ ràng, cho dù chúng ta làm cháu trai, cũng khó mà khiến cho những người kia hài lòng, sao có thể đoạn mất đường lui cho mình? Cũng giống như ngươi, tránh nặng tìm nhẹ, chỉ là không viết được sạch sẽ cho mình giống như ngươi thôi.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu. Tình huống mà hắn hỏi đám người ở bốn biển cũng tương tự. Ngay cả Triều Kính cũng như vậy, đoán chừng phương thức ứng đối của những người khác cũng không khác gì.

Nhưng nếu tất cả mọi người đều như vậy, cũng không biết sau khi người của Thánh Cảnh xem qua sẽ có thái độ gì.

Chính vì thế, hắn bắt đầu hoài nghi mục đích thật sự khi Đinh Vệ yêu cầu viết những thứ này.

Thánh địa Đại La, quỳnh lâu yên tĩnh. Đêm dài bao phủ toàn bộ Phương Phỉ các, chỉ có ánh sáng chiếu rọi từ minh châu, giúp căn phòng sáng như ban ngày.

Trên sân thượng, Toa Như Lai ngồi sau bàn, trước mặt là một bình rượu ngon, vừa uống vừa ngắm trăng. Rượu là được sản xuất từ bí phương của Ngưu Hữu Đạo.

Gương mặt của ông ta từ trước đến nay không bao giờ nở nụ cười. Một gương mặt có thể nói là bất biến, giống như Ngưu Hữu Đạo đã từng nói, một gương mặt giống như ai thiếu tiền của mình.

La Phương Phỉ mặc một chiếc áo sam mỏng, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện dưới ánh trăng, chậm rãi bước đến, ngồi quỳ bên cạnh Toa Như Lai, nhẹ nhàng tựa vào vai ông ta, thì thầm: “Sư huynh, đêm đã khuya rồi.”

Toa Như Lai gần như không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nâng chén uống rượu.

Không thấy đáp lại, tiếc vì mình đã ăn mặc tỉ mỉ, trong lòng La Phương Phỉ hơi ủy khuất, nhưng vẫn thoải mái ngồi xuống, ân cần rót rượu lấy lòng Toa Như Lai, sau đó rót cho mình một chén nhỏ, chạm cốc: “Muội bồi sư huynh uống rượu.”

Toa Như Lai tùy ý, không biết tâm tư có đặt trên người nàng hay không.

Uống chưa được vài chén, một cô gái phi thân xuống sân thượng, hai tay dâng lên một cái túi, bẩm báo: ‘Các chủ, bản sao mà ngài muốn đã có.”

Đặt chén rượu xuống, La Phương Phỉ đứng dậy cầm lấy cái túi. Sau khi rút món đồ bên trong ra, nàng ném cái túi trở lại. Nàng mở xấp giấy trước mặt, nhìn chữ viết bên trên, thuận miệng hỏi một câu: “Thánh Tôn đã xem qua chưa?”

Nghe nhắc đến La Thu, Toa Như Lai rốt cuộc cũng có phản ứng. Ông ta liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục uống rượu.

Cô gái đáp: “Đã xem qua. Cái mà Các chủ đang cầm là được ghi chép từ chỗ Thánh Tôn.”

La Phương Phỉ hỏi: “Thế Thánh Tôn có nói bước tiếp theo nên làm như thế nào không?”

Cô gái đáp: “Chắc là không có. Thuộc hạ cũng không dễ nghe ngóng hành động Thánh Tôn phân phó xuống.”

“Ừm, ngươi về đi.” La Phương Phỉ hất tay, cho người lui về, sau đó quỳ xuống bên cạnh bàn trên sân thượng, bắt đầu đọc nội dung bên trên.

Quyển giấy này cũng không phải thứ gì xa lạ, chính là cái mà Thủ Khuyết sơn trang yêu cầu những người tham gia rèn luyện viết xuống.

Nội dung đã viết xong, chín phần là đưa cho chín vị Thánh Tôn. La Phương Phỉ biết được tin tức, ỷ mình là con gái của La Thu, bảo người bên chỗ La Thu đưa đến đây một bản.

Nhìn qua một lần tất cả nội dung, La Phương Phỉ cố ý rút quyển giấy đặt trên cao nhất, hai tay đưa cho Toa Như Lai, cười nói: “Sư huynh, huynh có muốn xem Ngưu Hữu Đạo viết gì không. Trong số hai mươi tám Trưởng lão đến đây rèn luyện, tên nhóc này là người viết nhẹ nhàng, linh hoạt nhất.”

Toa Như Lai quay lại nhìn nàng. Vừa thấy, lập tức toàn thân ông ta không được tự nhiên, không biết có nên cầm đồ trên tay La Phương Phỉ hay không, hơi có chút xấu hổ.

Nhưng cuối cùng Toa Như Lai vẫn cầm lấy quyển giấy, nhờ ánh sáng phát ra từ trăng sao, xem qua nội dung mà Ngưu Hữu Đạo đã viết, sau đó xem của những người khác.

Thấy sư huynh chăm chú như vậy, gương mặt La Phương Phỉ hiện lên vẻ vui mừng. Nàng ta khó có lúc làm được chuyện khiến sư huynh cao hứng. Khi nàng ta làm chuyện gì trước mặt sư huynh, nàng ta đều không tự tin. Bây giờ thấy có thể được sư huynh coi trọng như vậy, nàng ta rất vui, lập tức xê dịch cơ thể, chủ động rót đầy chén không cho sư huynh, còn mình thì lẳng lặng bồi bên cạnh, nhìn gương mặt của sư huynh dưới ánh trăng.

Sau khi xem qua tất cả quyển giấy, Toa Như Lai lại một lần nữa nhìn thứ mà Ngưu Hữu Đạo đã viết.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều vạch ra vấn đề của bổn phái mình, duy chỉ có Ngưu Hữu Đạo là viết giống như “chuyện nhà”.

Nhưng từ đó có thể phát hiện được, trên thực tế thứ mà Ngưu Hữu Đạo viết đã đưa ra đáp án, đó chính là Ngưu Hữu Đạo vừa mới gia nhập Tử Kim động không lâu, ngay cả quyền lực tham gia quyết sách cũng không có, hoàn toàn không thể tiếp xúc bất cứ nội tình gì của Tử Kim động. Bởi vậy mới có thể viết ra một phong cách riêng như thế.

Đặt xấp giấy xuống bàn, Toa Như Lai hỏi: “Đinh Vệ bảo bọn họ viết?”

La Phương Phỉ cười đáp: “Chuyện rèn luyện là do các Thánh Tôn quyết định, y sao có thể làm chủ được. Chắc là thụ ý của Thánh Tôn mà làm.”

Toa Như Lai hỏi tiếp: “Sau đó sẽ bắt bọn họ làm gì nữa?”

La Phương Phỉ lắc đầu: “Không biết, bao gồm những thứ mà bọn họ viết lần này, trước đó đều không có phong thanh. Đinh Vệ hẳn là người đầu tiên thụ ý.”

Toa Như Lai im lặng: “Nghe nói Ngưu Hữu Đạo là do nàng sửa danh sách, cố ý cho vào?”

La Phương Phỉ cười nói: Sư huynh không phải hỏi hắn có tên trong danh sách hay không sao? Nếu sư huynh cảm thấy hứng thú, vậy thì bảo hắn đến đây. Muội ngược lại muốn xem xem hắn là loại người gì lại có thể khiến sư huynh hứng thú như vậy.”

Toa Như Lai nói: “Ta chỉ nói hắn có bị Tử Kim động đẩy vào hay không, chứ không bảo nàng nhúng tay vào, cưỡng ép đưa hắn đến đây.”