Đạo Quân

Chương 1421: Tránh nặng tìm nhẹ




Ngưu Hữu Đạo chắp tay lần nữa, khổ sở nói: “Cái này... xin tiên sinh thứ tội, tại hạ tuyệt không phải giả bộ hồ đồ. Thật sự tại hạ vừa mới gia nhập Tử Kim động không bao lâu, lúc nào cũng bị họ chèn ép và bài xích, căn bản chẳng có thực quyền gì. Ta là Trưởng lão, ngay cả quyền tham gia quyết sách cũng không có, sư phụ đã bái ở Tử Kim động cũng không gặp được mấy lần, ngay cả lời cũng không nói được vài câu.”

“Bọn họ làm gì cũng giấu ta cả, không cho ta giao du với người Tử Kim động. Bọn họ làm chuyện gì, ta thật sự không biết. Còn khuyết điểm và vấn đề mà tiên sinh đã nói, còn những chuyện bất lợi cho trật tự của thiên hạ, điều này ta hoàn toàn không biết, cũng không thể thêu dệt vô cớ được. Ta thật sự không dám che giấu, chỉ có thể đem những gì mình biết sau khi gia nhập Tử Kim động viết xuống rõ ràng. Tiên sinh có thể xác minh lại. Nếu tại hạ có câu nào lừa bịp, ta cam đoan nhận lấy cái chết, không một câu oán hận.”

Lời nói thật đáng thương. Hắn lăn lộn Tử Kim động thảm như vậy, từng câu thuật lại đều rất có lý.

Đinh Vệ hơi nghẹn họng, ánh mắt lấp lóe, sau đó lên tiếng: “Ta tất nhiên sẽ xác minh. Nếu có gì che giấu, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

Lời này chỉ là nói tránh đi mà thôi. Trước đó y đã biết danh sách người tham gia. Phiêu Miểu các cũng đã xác minh qua tình huống của từng người. Ngưu Hữu Đạo bị La Phương Phỉ đột nhiên điểm trúng, ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Y cũng chính vì vậy mà chú ý tình huống của Ngưu Hữu Đạo. Tình cảnh của Ngưu Hữu Đạo ở Tử Kim động, y cũng có biết một chút. Chỉ là tình huống cụ thể giữa Ngưu Hữu Đạo và Tử Kim động có đúng như hắn đã nói hay không thì còn đợi xác minh lại.

Nếu Ngưu Hữu Đạo đã nói như thế, y thật sự không tìm được bất luận điểm nào để chỉ trích hắn cả. Như Ngưu Hữu Đạo đã nói, hắn không biết, sao có thể buộc hắn nói bậy?

Đương nhiên, y muốn gây phiền phức cho Ngưu Hữu Đạo không phải là không được, chỉ là không cần thiết. Dù sao cũng là người đích thân La Phương Phỉ đã chọn, không ít người cũng biết muốn La Phương Phỉ chọn Ngưu Hữu Đạo vào Thánh Cảnh để làm gì.

Nói xong, y cũng không bảo Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển giấy khác.

Vốn y không định xem những người khác viết gì ngay tại đây, nhưng vì có chuyện của Ngưu Hữu Đạo, y muốn biết những người khác có giống như Ngưu Hữu Đạo hay không.

Người không biết sau khi nghe xong câu chuyện, không khỏi hối hận đến phát điên. Đúng vậy, bọn họ cũng có thể viết giống như Ngưu Hữu Đạo, viết nội bộ là một lũ bè phái xu nịnh...

Đúng là hối hận muốn chết mà. Bọn họ lại đi thành thật viết những gì mà Đinh Vệ yêu cầu.

Đám người Thẩm Nhất Độ và Triều Kính đều nhìn Ngưu Hữu Đạo.

Thần sắc mọi người khác nhau, nhưng trong lòng lại chắc chắn một điều, tên này quả nhiên đã sớm biết nội tình và đã sớm chuẩn bị cách ứng phó, không giống như bọn họ tạm thời không giải quyết được.

Tần Quan và Kha Định Kiệt của Tử Kim động không nhịn được mà quay đầu nhìn nhau, đều có cảm giác như trút được gánh nặng, trong lòng mừng rỡ không thôi, phát hiện lời nhắn nhủ của tông môn không sai. Ngưu trưởng lão đúng là có bản lĩnh. Quả là thế. Hắn đã giúp cho tông môn tránh thoát được một kiếp.

Bây giờ hai người mới phát hiện bọn họ đã hiểu lầm Ngưu trưởng lão. Ngưu trưởng lão chơi kiểu tránh nặng tìm nhẹ hay thật.

Định Vệ không cho ngồi, Ngưu Hữu Đạo cũng thành thật đứng giữa tất cả mọi người như hạc giữa bầy gà, dáng vẻ nhu thuận, ít ra thái độ cũng không đến mức khiến Đinh Vệ không vui.

Người tính không bằng trời tính. Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hắn không giống như Viên Cương, thà bị gãy chứ không chịu cong. Co được giãn được đối với hắn chẳng đáng là gì.

Ít ra mục đích của hắn đã đạt được. Hắn không tin Đinh Vệ nói cái gì là sau khi viết xong sẽ giữ bí mật cho bọn họ. Cho dù giữ bí mật, cho dù không công khai, viết cái gì cũng không thể giải thích rõ. Hắn cần người của Tử Kim động biết, hắn không làm chuyện đặt Tử Kim động xuống dưới đao của Phiêu Miểu các.

Hắn biết, hành động lạ thường của hắn nhất định sẽ khiến Đinh Vệ chú ý, sẽ khiến y tò mò muốn biết thứ mà hắn đã viết, về sau khẳng định sẽ có phản ứng bất mãn. Hắn muốn chính là một trận vấn đáp như thế này, công khai rũ sạch cho bản thân.

Nan đề vừa ra, hắn có được ưu thế mà người khác không có, chính là thời gian hắn gia nhập Tử Kim động không lâu. Hắn không có lý do từ bỏ ưu thế của mình mà không cần.

Đương nhiên, hắn làm vậy cũng phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn. Ký ức ở Thiên cốc vẫn còn quá mới mẻ. Một câu “Ý kiến của một người đàn ông như mũi tên b ắn ra, chính là quy củ” của Toa Như Lai đã khắc sâu trong đầu hắn. Hắn không biết phong cách hành sự của Đinh Vệ có giống Toa Như Lai hay không, có biết nói đạo lý hay không.

Nhưng hắn cho rằng Đinh Vệ cũng không đến mức như thế. Ở Thiên cốc, xét theo một trình độ nào đó là hắn làm sai, không nên ra tay ở Thiên cốc. Nhưng hành động của hắn ở đây lại chiếm đủ lý. Chẳng lẽ Đinh Vệ một chút đạo lý cũng không nói?

Hắn đang đánh cược, cũng là đang thử thăm dò.

Đinh Vệ dùng đề tài này làm khó bọn họ, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ dùng chúng để thăm dò tình huống Thánh Cảnh, thử xem bọn họ có biết nói đạo lý hay không. Điều này sẽ quyết định hắn nên ứng đối cục diện tiếp theo như thế nào.

Thánh Cảnh và Phiêu Miểu các chẳng qua chỉ là hai đối thủ mạnh đối với hắn mà thôi, trong lòng hắn không có sự e ngại như những người khác. Cá nhân hắn cho rằng, Thánh Cảnh quản lý nhiều người như vậy, theo lý không thể nào một chút đạo lý cũng không nói. Nếu không thiên hạ đã sớm lộn xộn rồi.

Nếu Đinh Vệ thật sự không thèm nói đạo lý, hắn sẽ không ngồi đây chờ chết, cũng sẽ không để cho Đinh Vệ được tốt hơn.

Sau khi đến Thánh Cảnh, hắn đã nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh. Bản thân tiến vào hiểm cảnh, nhanh chóng quan sát hoàn cảnh bốn phía chính là bản năng giúp hắn đề phòng nguy hiểm. Nếu không có khả năng ứng phó sóng gió, hắn cũng không thể dựa vào vận khí mà sống đến tận bây giờ.

Mặc dù bị đuổi gấp đến chỗ này, nhưng hắn đã ghi nhớ địa hình chung quanh vào trong đầu.

Vừa rồi, hắn vừa mài mực vừa suy nghĩ, người khác cho rằng hắn đang suy nghĩ xem nên viết như thế nào, nhưng trên thực tế, hắn không nghĩ sẽ viết về chuyện Tử Kim động phức tạp như vậy. Hắn chỉ nghĩ làm cách nào để thoát thân sau khi xuất hiện hậu quả bất lợi mà thôi.

Trong đầu hắn nhớ lại địa hình chung quanh. Căn cứ vào đồi núi lên thấp, hắn có thể đoán ra được hướng đi một cách dễ dàng. Hắn cực kỳ có kinh nghiệm về phương diện này. Hắn thậm chí còn có thể đánh giá ra được chỗ đó có mạch nước ngầm.

Phương hướng nào sẽ dễ dàng thoát thân nhất? Biển mây xung quanh ngọn núi chính là sự yểm trợ tốt nhất cho hắn. Chỉ cần trốn vào trong biển mây dưới núi, hắn sẽ có cơ hội thoát thân cao hơn. Địa thế ở đây dễ dàng che giấu tung tích cho hắn.

Sau khi đã có được phán đoán về hoàn cảnh thoát thân bên ngoài, hắn bắt đầu phán đoán hoàn cảnh bên trong.

Người của Phiêu Miểu các hơi tự đại, không để bọn họ vào mắt, tính cảnh giác không cao. Nếu hắn muốn thoát thân, dựa vào thực lực bản thân, chạy lên đ ỉnh núi rồi trốn vào trong biển mây, hắn vẫn có sự nắm chắc.

Thời điểm thoát đi, tốt nhất nên lợi dụng sự phán đoán của đám người Thẩm Nhất Độ và Triều Kính đối với hắn. Hắn có thể kêu lên một tiếng hù dọa bọn họ, khiến bọn họ nghĩ rằng trong tình thế cấp bách này, chết là không thể nghi ngờ. Để bọn họ phản kháng lại càng tốt hơn nữa, có thể tạo ra sự rối loạn càng lớn. Dù sao cũng có thể thu hút người Phiêu Miểu các đề phòng người khác làm loạn ở đây, kềm chế lực lượng truy sát hắn, trong thời gian ngắn sẽ giúp hắn thoát thân dễ dàng hơn.

Khi thoát đi, cướp được vũ khí rất quan trọng, tốt nhất là nên đoạt một bộ trang phục của thành viên Phiêu Miểu các trong biển mây, tạo điều kiện thuận lợi cho hành động của hắn sau này.