Y đương nhiên biết rõ Thánh Cảnh đã từng sửa danh sách rèn luyện một lần. Bên phía thánh địa Đại La, La Phương Phỉ đột nhiên gạch bỏ tên một đệ tử Tử Kim động trên danh sách, thêm tên Trưởng lão Tử Kim động là Ngưu Hữu Đạo vào. Hành động này đã dẫn đến một trận chỉ trích lúc đó.
Cũng không phải nói không cho phép Trưởng lão tham gia, cũng không có quy định Trưởng lão các phái không được tham gia. Chỉ là hành động lật lọng, biến báo danh sách này không được thích hợp cho lắm, trong khi các phái lại không làm gì sai.
Không thích hợp thì không thích hợp, cũng không ai vì một cái tên trên danh sách đi phân cao thấp với La Phương Phỉ làm gì.
Kết quả, khi danh sách sửa đổi được thông báo đến các nhà khác, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, ngươi đổi một, vậy ta cũng đổi một.
Đổi đến cuối cùng, người chín môn phái có tên trên danh sách đều xuất hiện sự thay đổi. Cuối cùng, để thể hiện sự công bằng, bên trên truyền lời cho Phiêu Miểu các, Phiêu Miểu các lập tức sửa đổi danh sách của các phái. Đương nhiên, bọn họ sẽ không nói cho người ngoài biết đây là ai làm, chỉ nói Phiêu Miểu các sửa đổi toàn diện danh sách các phái lần nữa mà thôi.
Lần lượt đã có người viết xong.
Hơn phân nửa người viết xong phát hiện, Ngưu Hữu Đạo vẫn còn đang viết, mà còn là tờ thứ ba. Không ít người cảm khái trong lòng. Tử Kim động đúng là gia môn bất hạnh, lại có cái thứ bại hoại như thế này. Đây không phải muốn đẩy Tử Kim động xuống hố sao?
Hai đệ tử Tử Kim động mở to mắt, trong lòng tức giận vô cùng, đã vậy còn bắt bọn họ phải ra sức bảo vệ cho tên kia.
Ngay cả Côn Lâm cũng cau mày. Ông ta cảm thấy Ngưu Hữu Đạo hơi quá. Viết vài ý là được rồi, bán sư môn cũng không cần phải làm triệt để như thế chứ? Chẳng lẽ hắn không có ý định quay về Tử Kim động, mà là muốn Tử Kim động sụp đổ luôn sao?
Sư muội và phu nhân của ông ta vẫn còn nằm trong tay Tử Kim động. Ông ta lo lắng hành động này của Ngưu Hữu Đạo sẽ làm cho Tử Kim động ngay cả sư muội của ông ta cũng sẽ không bỏ qua.
Bởi vì thái độ quá chăm chú của Ngưu Hữu Đạo, trong lòng đám người Thẩm Nhất Độ có chút không chắc. Việc này phải ứng đối như vậy sao? Bọn họ không biết có nên viết như vậy không. Trong lúc đang do dự viết cái gì, bọn họ thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn sang Ngưu Hữu Đạo.
Người khác nghĩ như thế nào, Ngưu Hữu Đạo không biết, mà cũng mặc kệ. Hắn đang có dự định của hắn.
Rốt cuộc cũng viết xong, Ngưu Hữu Đạo dự định ký tên, nhưng thiết nghĩ không cần thiết. Người ta cũng không yêu cầu phải ký tên. Với lại, không ký tên, khi mở ra xem, tự nhiên sẽ biết đây là của môn phái nào, do ai viết. Có ai dám làm loạn, viết về các phái khác đâu? Hắn cứ thế đặt bút xuống.
Viết hết ba tờ giấy, chữ viết chằng chịt, Ngưu Hữu Đạo cẩn thận kiểm tra lại một lần, sau đó thổi khô nét mực.
Cuối cùng, ba tờ giấy được cuộn thành một quyển, một đầu được cột bằng chỉ đen được phát để giữ chặt, đặt im trên bàn chờ hết thời gian. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện còn có người đang do dự chưa có viết xong.
Khi hắn viết xong tờ thứ ba, những người khác tất nhiên cũng rất nhanh kết thúc.
Chưa đến một canh giờ, tất cả mọi người đều đã hoàn tất. Một thành viên của Phiêu Miểu các bước đến bên cạnh Đinh Vệ, cúi đầu bẩm báo: “Chấp sự, tất cả đã viết xong.”
Đinh Vệ ừm một tiếng: “Xong rồi thì mang hết lên đây đi.”
“Vâng!” Người bẩm báo lên tiếng, sau đó phất tay ra hiệu, lập tức có người bưng khay đi thu, cầm từng ống giấy được cột chặt đặt vào khay chỉnh tề.
Sau khi thu quyển cuối cùng, người đó mang khay đặt lên bàn Đinh Vệ: “Hai mươi tám quyển, đã đủ.”
Đinh Vệ liếc mắt nhìn những quyển giấy trong khay đặt trên bàn, rồi liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, khép lại quyển sách trong tay, người đang dựa vào thành ghế hơi nghiêng về phía trước một chút, rồi quan sát những quyển giấy trong khay, ánh mắt khóa chặt quyển dày nhất, sau đó rút nó ra.
Không cần nhìn nội dung bên trong, y cũng biết là do Ngưu Hữu Đạo viết, chỉ cần dựa vào độ dày của nó là đủ.
Nhiều người viết như vậy, bảo y xem hết ở đây, nhất định phải cần không ít thời gian, mà cũng không cần thiết. Nhưng Ngưu Hữu Đạo có thể viết nhiều như vậy, y ngược lại có hơi tò mò, nhịn không được muốn biết Ngưu Hữu Đạo đã viết cái gì.
Đừng nói là y, một đám người ngồi ở đây cũng nhìn ra được Đinh Vệ rút là quyển của Ngưu Hữu Đạo viết. Nhìn độ dày của nó là biết, bởi vì tên kia là người viết nhiều nhất.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn ra được đối phương rút quyển của hắn, chẳng những không sợ mà trong lòng còn thở phào một hơi. Đây là kết quả mà hắn mong muốn, không uổng phí hắn phí hết tâm tư để thu hút sự chú ý của Đinh Vệ.
Đến Thánh Cảnh, hắn nhất định phải nâng cao một trăm hai mươi phần trăm tinh thần để ứng đối. Chỉ cần có cách, hắn sẽ không để cho mình rớt đài ở chỗ này, cũng không để cho tâm huyết kinh doanh bấy lâu của hắn bên ngoài bị hủy đi. Trước khi còn chưa thăm dò được tình huống, hắn không có khả năng trở mặt với Tử Kim động.
Dưới sự chú mục của mọi người, Đinh Vệ giật sợi dây lụa, mở quyển giấy ra. Ba tờ lít nhít chữ, đúng là viết không ít, chữ viết cũng không tệ. Lúc này, y bắt đầu tập trung tinh thần, muốn biết xem rốt cuộc Tử Kim động có bao nhiêu chuyện không thể để lộ ra ánh sáng.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, đều đang ngó chừng phản ứng của Đinh Vệ.
Đầu tiên là thấy lông mày Đinh Vệ giật giật. Khi y lật sang trang thứ hai, lông mày của y nhướng lên. Khi xem đến trang thứ ba, lông mày của y cau lại.
Nhìn xong, Đinh Vệ xếp quyển giấy lại, trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi viết cái quỷ gì vậy? Viết một đống chuyện xưa cho ta xem sao?”
Mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn Ngưu Hữu Đạo mà chấn kinh. Tên nhóc này viết chuyện xưa? Hắn dám trước mặt mọi người lừa gạt Phiêu Miểu các?
Ngưu Hữu Đạo vội đứng lên, cung kính đáp: “Đinh chấp sự, đây tuyệt không phải là chuyện xưa, mà là sự thật, không một câu nói ngoa. Nếu có nửa điều giả dối, tại hạ nguyện tiếp nhận bất cứ trừng phạt nào.”
Thật ra, cái mà hắn viết đúng là hơi giống đang kể chuyện xưa, đều là những chuyện sau khi hắn gia nhập Tử Kim động. Mặc dù là Trưởng lão Tử Kim động, nhưng lại không hưởng được quyền lực mà một Trưởng lão vốn phải có. Dưới sự hợp mưu của một đám cao tầng Tử Kim động, bọn họ không cho hắn tham gia vào nghị sự Trưởng lão, không có quyền quyết sách, chuyện lớn nhỏ đều giấu diếm hắn.
Chiến công của hắn ở Nam châu rất cao. Khi chia sẻ thành quả, chẳng những không được luận công ban thưởng, mà còn bị Tử Kim động chèn ép.
Chèn ép thì cũng thôi đi, lại còn muốn hắn giao ra phương pháp sản xuất rượu, cắt đứt tài lộ của hắn.
Hắn bái sư phụ, kết quả cho đến bây giờ, ngay cả mặt của sư phụ hắn cũng không được gặp mấy lần.
Tóm lại, bên trong tờ giấy chỉ là tường thuật lại những bất công mà hắn đã gặp ở Tử Kim động, lên án mạnh mẽ hành động vô sỉ của Tử Kim động, mắng chẳng chừa một ai, hy vọng Phiêu Miểu các có thể chủ trì công đạo cho hắn.
Đinh Vệ nói: “Ta bảo ngươi viết khuyết điểm của Tử Kim động và những gì còn thiếu sót.”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay: “Đinh chấp sự, trần thuật như vậy chẳng lẽ không phải là khuyết điểm và thiếu sót của Tử Kim động sao?”
Đinh Vệ cầm quyển giấy ném xuống bàn: “Ta không bảo ngươi viết những chuyện lông gà vỏ tỏi này. Nội bộ Tử Kim động các ngươi lục đục nhau, ngươi và bọn họ tranh quyền đoạt lợi là chuyện của các ngươi, ai đúng ai sai ta chẳng quan tâm. Ta bảo các ngươi viết ra những khuyết điểm, còn có những chuyện gây bất lợi cho trật tự của thiên hạ, ngươi nghe không hiểu hay là cố ý giả bộ hồ đồ?” Giữa hàng lông mày của y bắt đầu hiện lên sát ý.
Mọi người nhìn nhau. Tử Kim động lục đục nội bộ, tranh quyền đoạt lợi? Ngưu Hữu Đạo viết ào ào chính là viết cái này? Đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, khó trách lại viết dông dài đến như thế.