Đạo lý rất đơn giản. Viết xuống, chẳng khác nào phản bội sư môn. Cho dù còn sống trở về, đời này cũng đừng hòng sống tốt. Ai bảo ngươi tiết lộ bí mật trước mặt Đinh Vệ?
Nếu các phái chỉ cử Trưởng lão bọn họ đi mà thôi, các phái ở đây có làm gì có lẽ sẽ chẳng ai biết, nhưng có mặt tại hiện trường còn có đệ tử các phái.
Muốn viết, nhất định phải để cho đệ tử viết. Bây giờ bảo Trưởng lão viết, thế thì chuyện gì xảy ra? Tất cả mọi người không biết Phiêu Miểu các muốn làm gì, chơi người quá thể rồi.
Phần lớn mọi người đều tình nguyện chém giết một trận cũng không muốn viết những thứ này, giống như bên trong bí cảnh Thiên Đô vậy, đánh nhau chết sống cũng được.
Nhưng Đinh Vệ đã nói như thế, không viết cũng không được. Như Đinh Vệ đã nói, đừng nên đánh giá thấp năng lực xác minh của Phiêu Miểu các. Ai lại dám đánh giá thấp chứ? Có trời mới biết Phiêu Miểu các biết được bao nhiêu chân tướng. Muốn đùa nghịch trước mặt Phiêu Miểu các? Đây không phải trò đùa, hậu quả nhất định có thể ước lượng được.
“Không được châu đầu ghé tai, không được nhìn người khác, của mình thì viết phần mình thôi.” Thuộc hạ Đinh Vệ lớn tiếng quát tháo.
Các vị Trưởng lão đang nhìn nhau lập tức thành thật lại, người nào cũng ngây ngốc nhìn bút mực trước mặt. Quả là làm khó người ta mà.
Đệ tử các phái ngồi đằng sau trong lòng cũng lo lắng không thôi. Mặc dù bọn họ không phải Trưởng lão, nhưng cũng hiểu được sự khó xử của các Trưởng lão.
“Người nào nộp giấy trắng, người đó sẽ chết.” Ngưu Hữu Đạo thầm mắng trong lòng. Hắn vốn định nộp giấy trắng, kết quả lại bị Đinh Vệ chặt mất đường lui.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn nhìn chằm chằm đồng hồ cát, sau đó bắt đầu cầm muỗng nhỏ múc nước đổ vào trong nghiên mực, rồi cầm cục mực mài.
Trong lầu các hoàn toàn yên tĩnh. Âm thanh mài mực khiến cho người ta nghe được rất rõ ràng. Tất cả đều chăm chú nhìn hắn.
Hai vị đệ tử Tử Kim động là Tần Quan và Kha Định Kiệt đều nhìn thấy, âm thầm giật mình. Không phải Ngưu trưởng lão muốn viết chuyện xấu của tông môn chứ?
Côn Lâm đằng sau cũng cau mày.
Trong lúc mài mực, Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ phải viết làm sao đây, chợt phát hiện bầu không khí không ổn. Hắn vội ngẩng đầu lên, thấy bên phải là Trưởng lão Thiên Khuyết của Linh Hư phủ nước Vệ, bên trái là Trưởng lão Trang Như Chính của Vô Thượng cung nước Hàn, đằng trước là Trưởng lão Thiết Phi Tinh của Huyền Binh tông nước Tề đều quay đầu nhìn hắn, người xung quanh đều nhìn hắn. Hắn không muốn người ta nhìn thấy hắn viết cái gì, bất chợt nói một câu: “Nhìn cái gì? Nhìn thì có thể chép lại sao? Mẹ nó, lão tử viết xong sẽ đưa cho các ngươi xem, được chứ?”
Giọng nói bất thiện, thái độ không tốt tất có nguyên nhân.
Thứ hắn viết không có cách nào cho các Trưởng lão khác xem. Có một số biện pháp, một người dùng có lẽ còn có thể miễn cưỡng qua cửa. Nhưng nếu nhiều người dùng, làm không tốt, hắn cũng sẽ bị lôi xuống nước luôn.
Mọi người lại càng nhìn hắn chằm chằm. Ai nhìn bài chứ? Ngươi còn chưa bắt đầu viết, làm sao mà chép?
Thậm chí còn bởi vì Ngưu Hữu Đạo không khách sáo mà bốc lửa trong lòng. Đinh Vệ oai phong thì thôi đi, ngươi là cái thá gì chứ? Với ai là con mẹ nó, còn dám xưng lão tử? Dám ăn nói lỗ m ãng với chúng ta à?
Nếu không phải bọn họ đang ở trong tình huống như lúc này, người có tính tình không tốt, rất có thể sẽ nhảy ra so tài xem nắm đấm của ai to hơn.
Ai ngờ vẫn chưa xong. Ngưu Hữu Đạo lại hỏi Đinh Vệ đang ngồi ở vị trí chính vị: “Đinh chấp sự, không phải nói giữ bí mật cho chúng ta sao? Còn cho phép người khác nhìn lén?”
Đinh Vệ nhìn thẳng vào mặt Ngưu Hữu Đạo, gương mặt không hề có biểu hiện gì, nhưng thật ra trong lòng lại cực kỳ hứng thú. Đừng nói những người khác, vừa rồi ngay cả y cũng bị hành động mài mực của Ngưu Hữu Đạo thu hút. Hành động này cùng với câu mắng vừa rồi của hắn, khiến cho y nhớ đến thông tin về hắn trong bí cảnh Thiên Đô, cùng với những gì người này giày vò Tử Kim động sau khi gia nhập, rồi trở thành Trưởng lão Tử Kim động. Từ đó y đưa ra được kết luận, người phi thường quả nhiên sẽ có hành vi phi thường.
Y không ngốc, đương nhiên cũng biết ánh mắt của mọi người chỉ là bị hành động của Ngưu Hữu Đạo thu hút, cũng không có ý nhìn lén.
Đương nhiên, y cũng hiểu tâm trạng sợ hãi của Ngưu Hữu Đạo nếu bị người khác nhìn lén những gì mình viết, sợ người ta tiết lộ cho Tử Kim động.
Y không lên tiếng, để thuộc hạ bên dưới quát tháo: “Ta lặp lại lần nữa, không cho phép châu đầu ghé tai, không cho phép nhìn đông nhìn tây, không được nhìn người khác viết, của mình thì viết phần mình.”
Một đám Trưởng lão chửi thầm trong bụng, nhưng vẫn chỉnh đốn lại đầu của mình, nhìn thẳng vào tờ giấy trắng trước mặt. Tuy vậy vẫn không thể ngăn được ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, hoặc nghiêng mắt nhìn người khác, quan sát bọn họ có viết hay không.
Ngưu Hữu Đạo mài mực xong, hắn cầm bút chấm mực. Sau một phút do dự, hắn đặt bút xuống, viết ào ào.
Ánh mắt tất cả mọi người một lần nữa bị Ngưu Hữu Đạo thu hút. Không ít người còn tặc lưỡi trong lòng. Người ngoài quả nhiên là người ngoài, không đáng tin chút nào. Chỉ cần gặp áp lực một chút đã bắt đầu động đao đâm Tử Kim động.
Mọi người đều biết, Ngưu Hữu Đạo là giữa đường xuất gia, chỉ vừa mới gia nhập Tử Kim động. Bây giờ, bọn họ phát hiện, Ngưu Hữu Đạo quả nhiên không quan tâm đ ến sống chết của Tử Kim động.
Hai vị đệ tử Tử Kim động là Tần Quan và Kha Định Kiệt ngẩng đầu nhìn, phát hiện Ngưu Hữu Đạo viết thật. Bọn họ nhìn thấy vị Ngưu trưởng lão này đã đem tông môn ra bán mất rồi. Ở đây nhiều người như thế, Ngưu trưởng lão là người đầu tiên bán tông môn, trong lòng hai người đều tức giận. Nhưng lúc này, cả hai lại không dám nói chuyện gì.
Dường như nhận ra ánh mắt của những người chung quanh, Ngưu Hữu Đạo tạm dừng viết, dùng một tờ giấy trắng khác che nửa tờ giấy trắng đã viết, sau đó cúi đầu viết tiếp.
Lòng dạ tiểu nhân! Tất cả Trưởng lão đều oán thầm.
Khóe miệng Đinh Vệ ngược lại nhếch lên.
Có người dẫn đầu, nhất là người dẫn đầu lại là Ngưu Hữu Đạo. Thẩm Nhất Độ của Hiểu Nguyệt các, Triều Kính của Vạn Thú môn, Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Hồng Cái Thiên, Lãng Kinh Không của bốn biển do dự một chút, cũng bắt đầu mài mực, lần lượt viết xuống.
Có người dẫn đầu, các Trưởng lão còn lại chỉ có thể thầm mắng Ngưu Hữu Đạo, mắng hành vi bán đứng tông môn trơ trẽn của hắn, nhưng bởi vì áp lực, bọn họ cũng phải thành thật bắt đầu viết, so với hành vi của Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng có gì khác. Đơn giản chỉ là viết trước viết sau mà thôi.
Sau thời gian một canh giờ, Đinh Vệ nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn. Y cũng không làm gì, bảo người mang một quyển sách đến, chậm rãi đọc. Lúc lật giấy, ngẫu nhiên dò xét hiện trường, giống như giám khảo trong trường thi.
Đệ tử các phái ngồi đằng sau, nhìn thấy Trưởng lão của mình đều dựa bàn bán đứng tông môn, sắc mặt người nào cũng phức tạp.
Có thông cảm hay không thì không biết, nhưng nhiều ít bọn họ cũng hiểu được sự khó xử của các vị Trưởng lão. Không viết, đoán chừng kết quả chính là chết. Đã tiến vào Thánh Cảnh, còn muốn chạy hay sao?
Vừa đến Thánh Cảnh đã bị lột sạch, sau đó còn bắt người ta làm cái việc cực kỳ khó chịu. Quả thật không để cho người ta thở mà. Về sau còn có loại rèn luyện gì nữa hay không, trong lòng mọi người đều thấp thỏm lo âu.
Soạt! Không ít người nhịn không được lại liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, phát hiện tên này đã viết hết một trang giấy, lật úp mặt đặt sang một bên, bắt đầu viết trang thứ hai. Đương nhiên, hắn cũng không quên kéo một tờ giấy trắng che lại.
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, trong lòng mọi người thổn thức không ít. Viết hết một trang còn không đủ, đây chẳng phải muốn chỉ ra hết tội của Tử Kim động sao?
Đinh Vệ nâng mắt nhìn, rất hài lòng. Y đích thân ra mặt chủ trì việc này, có người phối hợp tích cực, đương nhiên là phải hài lòng rồi. Thái độ hài lòng đối với Ngưu Hữu Đạo, cũng xem như mang đến một khởi đầu tốt cho mọi người. Xem ra, La Phương Phỉ chỉ định người này cũng không tính là chuyện xấu.