Đạo Quân

Chương 1417: Tuổi trẻ thật ra cũng chẳng phải chuyện tốt (2)




Số đo của mấy bộ quần áo khá lớn. Dáng người Ngưu Hữu Đạo cũng không tính là thấp, nhưng cũng còn cảm thấy bộ quần áo hơi rộng. Huống chi các cô gái lại càng rộng hơn.

Nhưng đây không phải là điều Phiêu Miểu các cần quan tâm. Thành viên giám sát quát lớn: “Tất cả tìm một cái ghế ngồi xuống, im lặng, không ai được ồn ào.”

Trên cơ bản, không ai ngồi lộn xộn. Ai cùng một phái thì khoanh chân ngồi chung với nhau.

Tử Kim động có thêm hai đệ tử đi theo, một người tên Tần Quan, một người tên Kha Định Kiệt, cả hai đều theo sát Ngưu Hữu Đạo, cũng không hổ là thành viên được Viên Cương huấn luyện qua. Ngay từ đầu đã chiếm trước vị trí có lợi, nghe tiếng quát xong, lập tức ngồi xuống tại chỗ đề phòng xung quanh.

Một người ngồi sau Ngưu Hữu Đạo, phòng ngừa có người đánh lén đằng sau hắn, đồng thời cảnh giới bên phải của hắn luôn.

Một người ngồi bên trái Ngưu Hữu Đạo, đề phòng nguy hiểm có khả năng xuất hiện từ bên trái.

Về phần đằng trước Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo vốn hướng mặt về phía trước, hắn có thể kịp thời phát hiện tình huống phát sinh trước mặt mình, cũng có thể đề phòng nhanh chóng.

Đây chính là thành quả huấn luyện của Viên Cương. Mặc kệ đến đâu, hai người cũng có thể bảo đảm an toàn cho Ngưu Hữu Đạo, đồng thời cảnh giác xung quanh, nhanh chóng phát hiện bất cứ khả năng dị thường nào xuất hiện.

Chỉ dựa vào Viên Cương phân phó khẳng định cũng vô dụng. Đối với an toàn của Ngưu Hữu Đạo, Tử Kim động tất nhiên cũng đã tận tâm dặn dò qua. Nếu vì sự sơ xuất của hai người dẫn đến chuyện không hay, hai người trở về sẽ không bàn giao lại được.

Hai người toàn lực phối hợp bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, cũng chính là giữ gìn lợi ích của Tử Kim động. Đương nhiên, nếu Ngưu Hữu Đạo muốn làm chuyện gì có hại cho lợi ích của Tử Kim động, hai người cũng sẽ toàn lực ngăn cản.

Nhận thấy phản ứng của hai người, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn cả hai. Hắn thấy cách thức quen thuộc như thế, không khỏi đoán ra đây chính là kiệt tác của Viên Cương.

Hắn cảm thấy phản ứng của hai người hơi quá. Ở đây ai dám làm loạn chứ? Nhưng hắn cũng không lên tiếng nói gì.

Sau khi mọi người ngồi xuống xong, tất cả đều chờ đợi. Bọn họ đều hết nhìn đông đến nhìn tây, người quen biết thì nhìn nhau để giao lưu, cũng không biết đang chờ đợi chuyện gì.

Ngưu Hữu Đạo im lặng, phát hiện Trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính và Trưởng lão Hiểu Nguyệt các Thẩm Nhất Độ thỉnh thoảng nhìn về phía hắn, giống như hy vọng nhận được một ám chỉ nào đó từ hắn. Nếu có thể biết được tiếp tục sẽ phát sinh chuyện gì, bọn họ cũng sớm chuẩn bị tâm lý ứng đối.

Thẩm Nhất Độ đã được Ngọc Thương nhắc nhở. Ông ta có suy nghĩ này, Ngưu Hữu Đạo cũng có thể hiểu. Về phần Triều Kính, ông ta không biết cũng có thể hiểu, đoán chừng là hiểu lầm ý của Ngọc Thương. Ai bảo ông ta phòng ngừa chu đáo, ngay từ đầu đã truyền tin cho Triều Kính chuẩn bị làm gì.

Nhưng hắn có thể ám chỉ gì chứ? Hắn không thể, bởi vì chính hắn cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ có thể làm như không thấy. Kết quả, khi hắn chuyển ánh mắt đi, hắn phát hiện Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên đều hung hăng nháy mắt với hắn.

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn nóc nhà, quan sát cấu tạo của xà ngang.

Đám người Thẩm Nhất Độ có chút bất đắc dĩ, phát hiện biểu hiện của mình đã bị lãng phí một cách vô ích.

Trong lòng đám người Triều Kính và Phù Hoa hơi sốt ruột. Bọn họ nghĩ, một khi có cơ hội, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp tiếp cận tên kia để thăm dò tình huống.

Đợi chừng nửa canh giờ, tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài lầu các. Một người đàn ông nho nhã bước vào, dáng dấp thanh tú, khí độ nội liễm, ngồi xuống vị trí chính giữa trước mặt mọi người. Khi nhìn thấy mọi người ngồi thành hàng, khóe miệng của y không khỏi nhếch lên nụ cười, hình như vì tất cả đều mặc cùng một màu đỏ, khiến y hơi buồn cười.

Ở đây đã từng có người gặp qua y. Nhìn thấy người đàn ông nho nhã này, trong lòng bọn họ âm thầm run lên, biết đây chính là Đinh Vệ, đệ tử của một trong chín đại Chí tôn, đồng thời cũng là người chấp chưởng Phiêu Miểu các trong năm nay.

Đinh Vệ dò xét mọi người một lát, sau đó mới lên tiếng: “Lần này đến Thánh Cảnh để rèn luyện, bên ngoài có rất nhiều lời đồn, và ta cũng có nghe thấy, đều là lời đồn nhảm nhí cả, là sự hiểu lầm đối với thánh tâm, mọi người không cần phải khẩn trương, cũng không như mọi người đã nghĩ. Rèn luyện, chính là rèn luyện thật sự. Người có thể tham dự sẽ thu được lợi ích to lớn, là một cơ hội mà chín đại Thánh Tôn tặng cho mọi người, là cơ hội mà bình thường mọi người cầu cũng không thấy. Các vị nên cảm thấy may mắn mới đúng.”

Mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng là còn hoài nghi lời giải thích của y. Thánh Cảnh và Phiêu Miểu các bình thường là làm chuyện gì? Có chuyện tốt mới là lạ.

“Ở đây ta nhìn thấy có một vài người quen, chắc là có quen biết với ta, là Trưởng lão các phái phải không?” Đinh Vệ mỉm cười giơ tay ra hiệu: “Làm phiền Trưởng lão các phái đứng lên, cũng là để cho ta làm quen một chút.”

Y vừa nói xong, Trưởng lão các phái không dám trái lời, đều lần lượt đứng lên.

Nhìn tất cả Trưởng lão đã đứng lên hết, Đinh Vệ hơi cau mày nói: “Tại sao Trưởng lão các phái lại ngồi hết đằng sau vậy? Không tiện giao lưu đâu, mau đổi vị trí đi, tất cả ngồi hết đằng trước cho ta.”

Các Trưởng lão hơi xấu hổ. Bọn họ cảm thấy ngồi đằng trước không được an toàn, sợ có việc sẽ phải đứng mũi chịu sào, cho nên mới rúc hết về phía sau. Bây giờ người ta đã nói như thế, cũng không tiện co lại. Hiện trường trở nên hỗn loạn, ai nấy đều thay đổi vị trí, bao gồm Ngưu Hữu Đạo bên trong, các Trưởng lão đều được đổi lên ngồi hàng phía trước.

Hai đệ tử Tử Kim động lo chiếm vị trí đẹp từ trước đã bị một câu của Đinh Vệ biến thành vô dụng.

Ngồi giữa các vị Trưởng lão ở hàng đầu, Ngưu Hữu Đạo có cảm giác hạc lẫn giữa bầy gà. Trưởng lão mà còn quá trẻ như hắn, muốn không chú ý cũng khó.

Khi ánh mắt Đinh Vệ đảo qua mọi người, lập tức chú ý đến Ngưu Hữu Đạo, vội dừng lại để quan sát.

Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm thấy không may. Trước kia, hắn thấy còn trẻ thật sự rất tốt. Bây giờ hắn phát hiện, tuổi trẻ thật ra cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

Quả nhiên, Đinh Vệ cười hỏi: “Ngươi chính là Trưởng lão Tử Kim động, Ngưu Hữu Đạo?”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói: “Đúng vậy.”

Đinh Vệ gật đầu: “Thông tin ở bí cảnh Thiên Đô có liên quan đến ngươi, ta đã xem qua, đúng là không tầm thường, tuổi trẻ tài cao. Hơn nữa, lần này các vị Trưởng lão có thể may mắn tham gia rèn luyện, công lao của ngươi không thể bỏ qua.”

“Ta?” Ngưu Hữu Đạo nhịn không được ngạc nhiên hỏi một câu. Hắn không khỏi hoài nghi, chuyện này có liên quan quái gì đến lão tử chứ?

Nhưng có mấy lời chỉ có thể để trong lòng chứ không dám nói ra. Hắn hoài nghi nhìn đối phương, chờ đối phương trả lời.

Mọi người cũng nghi ngờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, đám người Triều Kính lại càng nhìn chăm chú hơn.

Nhất là Trưởng lão Thẩm Nhất Độ của Hiểu Nguyệt các, thầm nghĩ Các chủ đoán không sai. Người này chết cũng không thừa nhận, nhưng thật ra khả năng hắn đã biết được điều gì đó.

Đinh Vệ mỉm cười, cũng không nói tại sao lại không thể bỏ qua công lao của Ngưu Hữu Đạo, y phất tay: “Ta đã gặp xong, đều đã ghi nhớ, mọi người ngồi xuống đi.”

Đợi sau khi tất cả đã ngồi xuống, y nói tiếp: “Ở đây có rất nhiều người không biết ta. Ta xin tự giới thiệu, ta tên Đinh Vệ, là chấp chưởng luân phiên trong năm nay của Phiêu Miểu các. Trong khoảng thời gian ta chấp chưởng Phiêu Miểu các, quá trình rèn luyện của các vị sẽ do ta phụ trách. Sau khi thời gian chấp chưởng của ta kết thúc, sẽ do người chấp chưởng tiếp theo phụ trách.”

Dứt lời, y quan sát phản ứng của mọi người một chút, sau đó nói tiếp: “Có lẽ mọi người sẽ rất kinh ngạc, lại còn phải rèn luyện sao? Lần rèn luyện này sẽ kéo dài bao lâu? Nói thật, chính ta cũng không biết sẽ rèn luyện trong bao lâu nữa, có lẽ sẽ kết thúc rất nhanh, nhưng cũng có thể sẽ rất lâu. Tóm lại, tất cả đều phải nhìn xem kết quả rèn luyện của mọi người như thế nào.”