Tại kiến trúc trung ương thành thị dạng vòng tròn này có một vùng đất bằng phẳng. Vùng đất này được một cái vòm sáng dao động dạng bán cầu úp ngược lên trên. Thỉnh thoảng lại có người tiến vào rồi biến mất sau màn sáng dao động, cũng có người từ trong màn sáng đột nhiên xuất hiện. Người ra người vào khiến dao động dập dờn liên tục.
Nơi này được gọi là đảo Thánh, thuộc quyền quản lý trực tiếp của Phiêu Miễu các.
Vật tỏa sáng dạng bán cầu ở chính giữa kia chính là Thánh môn, là nơi phải đi qua để ra vào Thánh cảnh, cũng là lối đi duy nhất.
Cưỡi phi cầm hạ xuống, đoàn người Ngưu Hữu Đạo bị chặn lại ở bên ngoài phạm vi của tòa thành tròn này. Bất kỳ người của môn phái nào đều được cho phép vào, cũng phải chờ ở ngoài.
Họ đã tới sớm gần một ngày còn chưa tới lúc được cho phép đi vào, chỉ đành hạ trại nghỉ ngơi ở bên ngoài thành tròn. Ở đây sẽ không ai nể mặt rồi chiêu đãi họ, tự họ phải nghĩ biện pháp.
Bình thường không có người ngoài nào tự ý đi tới đảo Thánh, lần này xem như ngoại lệ. Có điều, vẫn có người kiểm tra và xác định thân phận của những người mới đến.
"Không thấy những người khác, xem ra chúng ta tới trước." Cung Lâm Sách nhìn chung quanh nói.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn chung quanh tiếp lời:
"Chưởng môn, ngài đã đích thân tới, nếu để ngài ngủ giữa núi rừng ngoài trời thế này thì thật chẳng nể mặt ngài chút nào. Có đạo đãi khách như thế sao? Ta đi tìm họ lý luận một phen."
Dứt lời, hắn định đi luôn.
Cung Lâm Sách bị hắn nói cho giật mình, vội vàng chạy tới kéo tay hắn lại, nghiêm túc cảnh cáo:
"Ngưu Hữu Đạo, ngươi chớ làm loạn."
Ông ta rất cố gắng kéo Ngưu Hữu Đạo lại, vừa kéo vừa liên mồm cảnh cáo hắn, quyết không cho hắn gây rối.
Ngưu Hữu Đạo liên mồm vâng dạ, nhưng hành vi vừa nãy của hắn đã khiến Cung Lâm Sách dấy lên cảm giác không yên lòng. Lại thêm, việc Ngưu Hữu Đạo không ít lần kiếm chuyện trong Tử Kim động khiến Cung Lâm Sách vô cùng lo lắng cho chuyến rèn luyện Thánh cảnh. Ông ta lo Ngưu Hữu Đạo lại gây sự trong Thánh cảnh, đến lúc đó e là Tử Kim động cũng bị vị này lừa thảm rồi.
Cung Lâm Sách ảo não nghĩ, Thánh cảnh bắt Tử Kim động đưa ai đến chẳng được, tại sao cứ phải điểm danh cái thằng thích làm loạn này, đúng là làm người ta lo lắng.
Hết cách rồi, bây giờ điều mà Cung Lâm Sách có thể làm chỉ là lải nhải khuyên bảo Ngưu Hữu Đạo, ít nhất không thể bỏ mặc cái mạng nhỏ được chứ?
Đêm dài dằng dặc. Ngưu Hữu Đạo thở ngắn than dài, cảm khái nào là nhân sinh các kiểu, nào là sống sống chết chết gì đó.
Cung Lâm Sách lại liên tục khuyên bảo hắn, bảo hắn đừng lo lắng, nói là mình sẽ hỗ trợ quan tâm, sẽ cố gắng chờ hắn trở về.
Người chết còn cần quan tâm mẹ gì? Dường như Ngưu Hữu Đạo dần để tâm tới những chuyện vặt vãnh khiến Cung Lâm Sách gần như phải khuyên bảo hắn suốt đêm.
Ngày mới tới, tu sĩ nước Tấn xuất hiện. Chưởng môn Khí Vân tông Thái Thúc Phi Hoa tự mình dẫn người chạy tới.
Cũng giống như bên này, người của Phiêu Miễu các lập tức cản trở rồi tiến hành xác nhận thân phận của Khí Vân tông. Sau khi kiểm tra xong xuôi, người của Phiêu Miễu các cũng không cho họ chạy loạn trên đảo Thánh, lệnh cho họ đến địa điểm chỉ định để tập hợp. Cái gọi là địa điểm chỉ định tất nhiên chính là phạm vi mà đoàn người Ngưu Hữu Đạo đặt chân.
Người tới trước chạm mặt kẻ tới sau. Thái Thúc Phi Hoa lập tức trợn mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, có thể nói là mắt lóe ánh sáng đỏ.
Trong bí cảnh Thiên Đô, ban đầu Khí Vân tông không thể điều tra rõ là tu sĩ nước Tấn cuối cùng đã gặp phải chuyện gì. Nhưng người tham dự việc diệt tu sĩ nước Tấn trong đó có quá nhiều, tất nhiên dễ để lộ tin tức. Sau đó Khí Vân tông toàn lực truy tra, làm sao có thể để đến bây giờ vẫn không biết chân tướng.
Khi Khí Vân tông đã biết rõ kẻ cầm đầu của đám người đã lấy mạng Thái Thúc Sơn Nhạc, kẻ chủ mưu chính là Ngưu Hữu Đạo, đã biết rõ ràng chân tướng, thì kẻ cầm đầu đã bỏ trốn vào Tử Kim động làm con rùa đen rút đầu.
Đương nhiên, cũng có sự tình vẫn chưa thể làm rõ. Ba vị Thái Thượng trưởng lão được phái đi hoàng cung nước Triệu đánh cướp đã biến mất một cách khó hiểu. Bất kể Khí Vân tông hay thám tử do nước Tấn phái ra đã dùng mọi cách điều tra nhưng trước sau vẫn không thể biết được chuyện gì. Điều này đã thành tâm bệnh của Thái Thúc Phi Hoa.
Vừa thấy ánh mắt của Thái Thúc Phi Hoa, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu. Chắc hẳn Khí Vân tông đã tra ra được sự việc xảy ra trong bí cảnh Thiên Đô.
Nhưng điều này cũng không uy hiếp được hắn. Dùng ánh mắt làm sao hù dọa được Ngưu Hữu Đạo? Mà nơi này lại là đảo Thánh, cho Thái Thúc Phi Hoa một trăm lá gan cũng không dám kiếm chuyện gây sự với hắn ở đây.
Cung Lâm Sách thấy cũng có vẻ hiểu, an ủi bên tai Ngưu Hữu Đạo:
"Không cần sợ, lão ta không dám gây sự ở đây."
Sau đó, các đại môn phái lần lượt có mặt. Người quen cũ của Ngưu Hữu Đạo, trưởng lão Lăng Tiêu các Toàn Thái Phong, không có bất ngờ gì cũng xuất hiện.
Tình nhân cũ của Quản Phương Nghi la Đỗ Vân Tang cũng tới, dẫn theo người của Thiên Hành tông.
Không biết có phải cố ý hay không, Ngưu Hữu Đạo để ý thấy ánh mắt của Đỗ Vân Tang khi nhận ra người của Tử Kim động đã lập tức tìm kiếm một phen. Sau khi tên kia tìm thấy Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt tìm kiếm lập tức dừng lại một phen rồi nhanh chóng rời đi.
Ngưu Hữu Đạo âm thầm lắc đầu. Hắn có thể nhận ra được, tuy rằng chuyện cũ như gió thổi, nhưng chung quy vẫn lưu lại trong lòng gã đàn ông kia điều gì đó, không thể quên được.
Trong số người của Vạn Thú môn tới đây cũng có người chăm chú nhìn Ngưu Hữu Đạo. Trưởng lão Triêu Kính của Vạn Thú môn cũng là kẻ xui xẻo phải đi Thánh cảnh.
Vốn Ngưu Hữu Đạo bảo Triêu Kính phái đệ tử tin cậy tới tham dự, ai ngờ Thánh cảnh có biến. Triều Kính lại là người có địa vị khá cao trong Vạn Thú mon, có lẽ cũng vì nổi tiếng nên mới bị điểm danh.
Triều Kính cấp tốc tìm kiếm Ngưu Hữu Đạo, chạm mắt với Ngưu Hữu Đạo là dừng, tỏ vẻ trong lòng có câu hỏi cần Ngưu Hữu Đạo giải thích. Tuy nhiên, trước con mắt bao người ở đây, ông ta không thể tiếp xúc chính diện với Ngưu Hữu Đạo. Ở đây lại không cho đi lung tung. Nghĩ lại thì, hai người cũng phải đi Thánh cảnh, sẽ có lúc chạm trán, tạm thời có thể đè tâm tư xuống.
Chưởng môn Khí Vân tông Thái Thúc Phi Hoa nhạy cảm bắt được ánh mắt của hai người, lòng chợt run lên một cái. Xem ra hoài nghi của gã Thiệu Bình Ba kia không phải là không có lý do. Giữa hai kẻ này quả thực có thể có vấn đề.
Thực ra từ lúc Triều Kính tới, Thái Thúc Phi Hoa đã bắt đầu quan sát hai người kia.
Trước khi đến đây, Thiệu Bình Ba biết được danh sách Thánh cảnh đã tới tìm Tấn hoàng Thái Thúc Hùng, nhờ Thái Thúc Hùng nhắc nhở tu sĩ nước Tấn đi Thánh cảnh phải đề phòng. Vì vậy, Thái Thúc Phi Hoa mới để tâm.
Sau khi nhận ra sự dị thường, Thái Thúc Phi Hoa thì thầm căn dặn vị trưởng lão tham dự lần này. Tuy không có chứng cứ chứng minh, nhưng Thái Thúc Phi Hoa vẫn phải nhắc nhở cẩn thận.
Sau đó tới lượt yêu ma quỷ quái Tứ Hải tới. Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng cười.
Hồng Cái Thiên, Phù Hoa, Đoạn Vô Thường, Lãng Kinh Không không thiếu một ai. Tất cả đều là quỷ xui xẻo phải đi Thánh cảnh lần này. Bốn vị này không giống với các vị trưởng lão đi bí cảnh Thiên Đô của các nước. Vì Tứ Hải ở thế yếu, kẻ được phái đi bí cảnh Thiên Đô đều là tướng tài. Lần này bốn người bị điểm danh đi Thánh cảnh hiển nhiên cũng là vì nổi danh.
Năm vị huynh đệ tỷ muội kết nghĩa gặp được nhau, tuy không tới gần chào hỏi, nhưng mỗi người đều nháy mắt ra hiệu từ xa, thật không biết là vui hay là cười vì cả đám xui xẻo tới cùng một chỗ.
Hiển nhiên Phiêu Miễu các rất coi trọng chuyện lần này. Dù sao lần này cũng phải làm việc với chín vị Chí Tôn trong Thánh cảnh, không ai dám để xảy ra sai lầm. Giữa các môn các phái dù sao cũng có va chạm, từ đó Phiêu Miễu các sợ xảy ra xung đột ngoài ý muốn nên đã chỉ định điểm đặt chân cho từng phái, không cho phép đi lại lung tung, cưỡng chế từng môn phái tại vị trí chỉ định.