"Sau đây ta sẽ dặn họ, sau khi đi Thánh cảnh, họ đều nghe lời ngươi. Ba đại phái tổng cộng chín người, vâng lệnh ngươi làm việc, tất cả đều nghe theo ngươi sắp xếp!"
Thế kiềng ba chân, quy định do Phiêu Miễu các đưa ra. Hiểu Nguyệt các ở nước Tần cũng phải tuân theo. Tuy Hiểu Nguyệt các một mình độc quyền tại nước Tần, nhưng cục diện cũng giống như Khí Vân tông nước Tấn, cũng nâng lên hai con rối và tự đặt lên ngang hàng. Bởi vậy, lần này nước Tần cũng giống như quốc gia khác, phái ra chín người thuộc ba phái đi Thánh cảnh rèn luyện.
Ông ta nhìn chung quanh, hạ giọng:
"Người sáng mắt không nói mờ ám ngay mặt. Tổ tiên nước Tần ta đã dốc hết tâm huyết mất mấy trăm năm mới phục quốc thành công, tuyệt đối không thể ngã xuống vì sự cố như thế này. Chúng ta không ai trêu chọc nổi người trong Thánh cảnh. Người ta chỉ nói một câu đã có thể diệt quốc! Ta ở đây ủy thác cho lão đệ, giao toàn bộ người của ta cho ngươi dùng. Ngươi muốn dùng ra sao thì dùng, chết sống không kể, nhưng tuyệt đối đừng để nước Tần ta chọc phải phiền phức."
"Đương nhiên, dựa trên cơ sở đó, nếu ngươi còn có thể giúp ta đưa họ vê an toàn, vậy mười triệu này xem như thù lao. Năm sau ta vẫn sẽ trả mười triệu kim tệ cho ngươi như thường. Ta tin lão đệ phòng ngừa chu đáo, chắc chắn đã có chuẩn bị. Với thủ đoạn của lão đệ, ngươi sẽ không sơ suất lao vào nguy hiểm. Giúp ta chăm sóc họ, thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo dần nhướn mày lên:
"Không thể nào! Ngọc Thương, nói cho cùng, con mẹ nó ngươi vẫn cho rằng lão tử có nội tuyến trong Thánh cảnh!"
"Ấy không không không!"
Ngọc Thương liên tục xua tay, mà lại có vẻ thành khẩn nói:
"Tuyệt không có, ta vẫn tin tưởng vao thực lực của lão đệ, có thể giúp ta chăm sóc cho họ. Chỉ cần ngươi chăm có họ là được, ta tuyệt không đổi ý chuyện cảm tạ!"
Nếu lời này mà là thật, ta tin ngươi còn tạm được! Ngưu Hữu Đạo oán thầm, thực sự có cảm giác đàn gảy tai trâu.
Hừm, nếu đã nói thế nào cũng vô cụng, hắn cũng lười nói nhảm. Ngưu Hữu Đạo vung vẩy kim phiếu, xì một tiếng giễu cợt:
"Đi gặp quỷ đi. Lúc đi bí cảnh Thiên Đô, ngươi đưa ta một khoản tiền; bây giờ đi Thánh cảnh, ngươi lại đưa một khoản nữa, lần này không thu không được. Ngọc Thương, nếu đã như vậy, lần sau chẳng may chúng ta có đi Điệp Mộng huyễn giới đi dạo, có phải là ngươi cũng đưa tiền cho ta?"
"Ha ha, bị bí cảnh Thiên Đô dằn vặt một lần, lại bị Thánh cảnh dằn vặt một lần nữa, ngươi chán sống còn muốn tự dằn vặt mình thêm một lần nữa đúng không?"
Ngọc Thương giang tay, giễu cợt nói:
"Hài, chỉ cần ngươi không sợ chết, ta lại cho ngươi một món nữa thì đã sao?"
Cúng phải, Ngưu Hữu Đạo ỉu xìu. Tiền này thật không dễ kiếm, hắn tình nguyện không kiếm lời cũng không muốn chơi thêm nữa.
Dù bây giờ tiền tới ngay trước mắt, Ngưu Hữu Đạo cũng không quá h@m muốn đút nó vào túi. Hiểu Nguyệt các không phải môn phái nhỏ không có năng lực, mà là tổ chức có năng lực trả thù nhất định. Thu tiền của người ta rồi không lam việc cho người ta, làm gì có cái lợi nào dễ chiếm như thế.
Quan trọng là hắn gần như không biết gì về tình huống trong Thánh cảnh cả. Rèn luyện cái gì, rèn luyện bao lâu, tất cả đều không biết, bảo hắn làm sao chăm sóc người của nước Tần?
Nhưng dường như tiền này không nhận cũng không được, người ta sống chết thế nào cũng dúi cho ngươi. Ngọc Thương đã nói, sau khi đi vào Thánh cảnh, tu sĩ nước Tần đều sẽ nghe lệnh hắn. Điều này rất hấp dẫn hắn.
Khi đối mặt với cục diện không rõ ràng, tất nhiên lực lượng bên cạnh mình càng mạnh mẽ càng tốt, có thể tăng cao năng lực chống cự với nguy hiểm.
Tính gộp cả các quốc gia lị, người đi Thánh cảnh rèn luyện không có được bao nhiêu. Ngưu Hữu Đạo nhận được toàn bộ lực lượng tham dự của nước Tần chống lưng cho thực sự không phải chuyện xấu.
Tạm thời cũng chỉ như vậy, Ngưu Hữu Đạo hàm hồ bàn bạc rồi quyết định một số chuyện cùng Ngọc Thương.
Ngọc Thương không ở đây lâu, sau đó đi tìm Cung Lâm Sách.
Tiễn khách xong, Ngưu Hữu Đạo đưa hai tờ kim phiếu tiền trang cho Quản Phương Nghi. Người phụ nữ này thích giữ tiền, cũng coi như thuận lòng người.
Quản Phương Nghi chưa bao giờ chê nhiều tiền đương nhiên vô cùng cao hứng, hỏi:
"Đang yên đang lành, Ngọc Thương nhất định đòi đưa tiền cho ngươi làm gì thế?"
"Ai!" Ngưu Hữu Đạo than thở kể lại ngọn nguồn sự tình.
Vừa nghe xong, Quản Phương Nghi cũng có chút do dự:
"Tiền này thu có ổn không?"
"Ta mà không về được, không ổn cũng thành ổn. Hồng nương, ngươi có phát hiện ra ta vẫn rất đắt giá hay không? Nếu ta trở về..."
Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu nói:
"Đến lúc đó lại nói, cũng không đến nối vì ít tiền mà khó làm."
Không bao lâu sau, Cung Lâm Sách cho người đến truyền lời, gọi hắn tới một chuyến.
Vào lúc này, trừ chuyện Thánh cảnh ra thì không còn chuyện gì khác. Ngưu Hữu Đạo không trì hoãn, lập tức đi tới.
Hai người gặp mặt, Cung Lâm Sách kéo hắn đi nói chuyện riêng, địa điểm là nơi ở của chưởng môn ở sau chính điện. Ông ta mời hắn uống trà trong một mái hiên yên tĩnh và tao nhã.
Ngưu Hữu Đạo mới lần đầu ngồi ở đây.
"Đã chuẩn bị tốt trước khi xuất phát rồi chứ?"
Cung Lâm Sách có vẻ như thuận miệng hỏi. Ông ta tự rót trà cho Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo nói không dám. Cung Lâm Sách xua tay biểu thị không sao.
Ông ta đã khách khí, Ngưu Hữu Đạo cũng tùy khách theo chủ:
"Cũng không có gì phải chuẩn bị. Bên Thánh cảnh nếu không có cơ hội sống, dù chuẩn bị ra sao cũng vô dụng."
Cung Lâm Sách: "Hiện tại vẫn chưa rõ ràng tình huống, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, đừng quá bi quan."
Ngưu Hữu Đạo: "Còn cần rõ ràng sao? Bên kia đã giày vò ra chuyện này, đã bao giờ dễ chịu đối với tu sĩ thiên hạ? Ngoại trừ làm suy yếu thì chính là đả kích, lần này ngoại lệ mới là lạ! Đương nhiên, bi quan thì không nói, mà không ai đồng ý đi mới là thật sự."
Cung Lâm Sách khẽ mỉm cười, chuyển hướng câu chuyện:
"Ngọc Thương lâm thời ở lại đây, nói là chờ đi cùng bên chúng ta. Người của Thiên Hỏa giáo cũng đi cung, đều liên quan đến ngươi, có phải họ đều coi trọng ngươi không?"
Người của Thiên Hỏa giáo đi theo Côn Lâm Thụ đến, vốn Tử Kim động còn tưởng giữa Ngưu Hữu Đạo và Thiên Hỏa giáo có quan hệ không bình thường, nhưng hôm nay Ngưu Hữu Đạo cũng phải đi Thánh cảnh, không cần phải tính toán chuyện này nữa. Bên Tử Kim động không còn ai nhắc tới việc này.
Ngưu Hữu Đạo phải đi Thánh cảnh, e là chưởng môn của Thiên Hỏa giáo là Vũ Văn Yên cũng không dự liệu trước được. Một chút thủ đoạn gây xích mích ly gián cũng không có tác dụng gì.
Ngưu Hữu Đạo: "Huynh gọi ta đến giải thích cái gì? Ta cũng không cần phải giải thích. Các vị thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó. Ta không sao cả."
Cung Lâm Sách: "Không có ý tứ gì. Tông môn vẫn tin tưởng đối với năng lực của ngươi. Cá nhân ta nghĩ, nếu Thánh cảnh để cho các phái tự mình chọn trưởng lão, ta vẫn có thể chọn ngươi."
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày nói:
"Có phải hay không, không cần phải lừa gạt người sắp chết. Nói lời từ đáy lòng, chính là muốn lừa ta có đúng không?"
Cung Lâm Sách nâng chén ra hiệu uống trà, nhấp một ngụm nói:
"Hiểu lầm rồi. Không ai biết tình huống của lần rèn luyện Thánh cảnh này là thế nào, quả thực tràn ngập các khả năng không thể dự đoán. Ở cái nơi như Thánh cảnh, phải dùng vũ lực mới có thể bãi bằng tất cả, chỉ có hai hay ba người tới đó thì có ích lợi gì? Cần phải đưa người có năng lực đi."
"Trong phái, nói về kinh nghiệm từng trải khắp mọi mặt, chỉ có ngươi xuất thân từ hoàn cảnh phức tạp. Trên dưới toàn phái, bao gồm cả ta, chưa chắc đã có người được như ngươi."
"Sư đệ, lời này của ta không phải là nịnh hót, mà là lời thực lòng sau khi bình tĩnh suy nghĩ. Lần này cần phải cử người có thể đối mặt với cục diện phức tạp mà lại có thể điều khiển thế cuộc đi. Sau khi ta cân nhắc đến năng lực toàn diện của các trưởng lão trong phái, ta càng nghiêng về phía ngươi hơn. Trải nghiệm của ngươi chính là bằng chứng tốt nhất. Vì vậy, nếu để ta lựa chọn một lần nữa, ta vẫn lựa chọn ngươi. Lần này thực sự không phải là lừa ngươi."