Hắn nói thật, nhưng Ngọc Thương rõ ràng không tin, hơn nữa còn thể hiện thần sắc không tin rõ ràng:
"Lão đệ, ta và ngươi giao tình thế nào? Vẫn luôn hợp tác vui vẻ. Ngươi gạt ta như vậy thật vô vị."
Ngưu Hữu Đạo biết ông ta không tin, mà nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng chẳng tin. Hắn bất đắc dĩ nói:
"Vậy ông muốn nói điều gì?"
Ngọc Thương cầm lấy cổ tay hắn không tha:
"Ngươi nói thật cho lão ca đi, đừng gạt ta. Có phải ngươi có con đường tin tức bên Thánh cảnh nên sớm biết ngươi sẽ vào danh sách đi Thánh cảnh không? Nói cách khác, ngươi biết lần này rèn luyện Thánh cảnh là phải làm gì, cần làm gì, phải rèn luyện bao lâu, ngươi nói cho ta. Như vậy ta cũng có thể chuẩn bị trước, còn có thể sắp xếp người dưới, tránh xuất hiện hậu quả khó có thể thu dọn được!"
Ngưu Hữu Đạo than thở nói:
"Lão ca thật sự cả nghĩ quá rồi. Ta làm sao có khả năng sắp xếp con đường thu thập tin tức bên Thánh cảnh được. Lão ca không thể nói lung tung như thế. Việc có kẻ dám sắp xếp tai mắt ở Thánh cảnh, dám dò hỏi tình huống trong Thánh cảnh thậm chí dám mưu mô đối với Thánh cảnh mà bị truyền ra ngoài thì sẽ chết người đó!"
Ngọc Thương: "Ta biết lời này không thể nói lung tung, nhưng mà lão đệ yên tâm, việc này ngươi đã nói ra thì trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, chắc chắn sẽ không truyền vào tai người thứ ba. Cho dù ta bàn giao với người bên dưới cũng sẽ chú ý phương thức, tuyệt đối không liên lụy lên đầu ngươi. Việc này chỉ cần Hiểu Nguyệt các ta xen vào thì cũng sẽ không dám để lộ ra ngoài, có phải không?"
Quản Phương Nghi thỉnh thoảng đánh mắt nhìn sang bên kia, không biết hai người đang trốn trong góc phòng lén lén lút lút đàm luận chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo quả thật phục Ngọc Thương, cũng biết chuyện này khó mà giải thích rõ. Trước tiên hắn kéo tay ông ta ra, than thở:
"Ta nói này, Ngọc Thương tiên sinh. Ta thật sự không biết. Lão ca nghĩ lại coi, nếu mà ta có tai mắt ở Thánh cảnh, ta đã có thể biết trước chuyện ở bí cảnh Thiên Đô, chẳng lẽ sẽ để đến mức trở tay không kịp, đúng không?"
Ngọc Thương lắc đầu:
"Căn bản không cùng một chuyện. Danh sách bí cảnh Thiên Đô do các phái đề cử ra, ngươi bị đẩy lên cũng hết cách. Cho dù chúng ta biết trước tán tu cũng phải tham gia thì đã sao? Mà lần này trưởng lão các phái xuất hiện trong danh sách thì lại khác, đây là việc do Thánh cảnh tự mình chỉ định. Lùi một bước mà nói, cho dù lúc trước ngươi quả thực không có con đường kiếm tin tức ở Thánh cảnh, sau đó hoàn toàn cũng có thể cấu kết được. Ta cũng biết một chút về bản lĩnh của lão đệ, quả thực thần thông quảng đại!"
"Biết cái gì? Ngươi biết cái đếch gì! Còn lùi một bước?"
Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười, nhấn nhấn tay:
"Được rồi, chúng ta lùi một bước, coi như lùi mười nghìn bước có được hay không? Chuyện như vậy coi như ta biết được điều gì đó, nếu ta nói ra chẳng phải lại để rơi một nhược điểm to lớn vào tay ngươi? Đừng nói không có, cho dù có cũng không thể nói cho lão ca. Vì thế, ta quả thật không biết, lão ca cũng đừng hỏi lại."
Ngọc Thương nghiêm túc nói:
"Nói cách khác, tự ngươi thừa nhận là ngươi thật sự biết chút tin tức."
"..." Ngưu Hữu Đạo không nói gì.
Ngay lập tức, hắn như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Ngọc Thương nói:
"Ngọc Thương, ngươi nói rõ ràng cho ta, ta thừa nhận cái gì? Ta thừa nhận cái gì? Tin tức cái rắm! Ta lặp lại lần nữa, ta không biết cái gì hết!"
Ngọc Thương liên tục bấm tay:
"Được rồi được rồi, ngươi không biết gì hết được chưa. Ngươi chỉ biết trước thôi có được hay không?"
"..." Ngưu Hữu Đạo á khẩu không trả lời được. Đối phương thậm chí dọn luôn cả câu "Biết trước" ra rồi. Nhưng mà nghĩ lại thì, chẳng phải là hắn đã biết trước rồi hay sao, bằng không làm sao hắn lại phải sắp xếp thừa thãi như vậy. Hắn phát hiện ra việc này quả thật là vì đũng quần dính bùn vàng, không phải phân thì cũng là phân. Giải thích mãi mà đối phương không chịu tin, hắn thật sự hận đến ngứa răng nói:
"Ta nói này Ngọc Thương, ngươi điên rồi hả? Ngươi điên đủ chưa? Còn nói hươu nói vượn nữa, đừng trách lão tử hạ lệnh đuổi khách đuổi ngươi ra ngoài!"
Không điên! Ngọc Thương vung tay tới, kéo bàn tay Ngưu Hữu Đạo. Hai tờ kim phiếu có thể đổi lượng lớn kim tệ từ tiền trang Thiên Hạ vỗ vào lòng bàn tay Ngưu Hữu Đạo, hỏi:
"Biết lão đệ bây giờ nổi danh tín nghĩa khắp thiên hạ, nhưng mà ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa, vậy đủ rồi chứ?"
Tình huống này là sao? Ngưu Hữu Đạo giở hai tờ kim phiếu ra xem, phát hiện mỗi tờ đều có hạn ngạch một nghìn vạn, hai tờ chính là hai nghìn vạn (Hai mươi triệu). Tiện tay đã nhét cho mình hai mươi triệu kim tệ, hào phóng đến mức khiến người ta khó mà tin nổi. Hắn sững sờ nhìn lên nói:
"Ngọc Thương, ngươi có ý gì? Muốn dùng tiền mua tin tức? Ta cảnh cáo ngươi, ta không mắc bẫy này!"
Dứt lời, hắn lập tức nhét kim phiếu về, nhét mạnh về tay Ngọc Thương.
Nói đùa, dám hỏi tiền này Ngưu Hữu Đạo có muốn không? Đừng nói không có chuyện kia, mà dù có, hắn có bị đánh chết cũng không thừa nhận là mình sắp xếp cơ sở ngầm trong Thánh cảnh.
Đừng nói hai mươi triệu, cho dù cho hắn hai trăm triệu, hắn cũng không bị mua chuộc. Nhược điểm to như cái hố này quả thực không trêu vào nổi. Dù hắn chỉ nói hươu nói vượn thôi cũng sẽ nói chết người đấy.
Có mạng kiếm tiền, mất mạng làm sao tiêu; hoặc là bị người ta tóm lấy nhược điểm. Chẳng lẽ hắn đã đến mức thấy tiền sáng mắt, ngu người đến mức độ đó?
Nhưng Ngọc Thương quá hào phóng, không chịu thu về mà vẫn cưỡng ép Ngưu Hữu Đạo nhận lấy.
Phiếu đổi tiền trang? Quản Phương Nghi cách đó không xa đang quan sát còn tưởng mình nhìn lầm. Sau khi xác nhận mình đã nhìn thấy đúng là phiếu đổi tiền trang, cũng biết hai người kia đang làm gì. Nói cách khác, Ngọc Thương tiền cho đạo gia, mà đạo gia lại không chịu nhận. Hai người kia đang đẩy tới đẩy lui là sao?
Bàn chân bà ta giật giật, rất muốn cất bước đi sang nói một câu, đạo gia, ngài không muốn, cho ta đi!
Nhưng chung quy bà ta vẫn không đi tới. Bà ta cũng hiểu, đạo gia chẳng phải người khách khí, không nhận chắc chắn vì có nguyên nhân.
"Ngọc Thương, ngươi còn lằng nhằng, đừng trách lão tử trở mặt!"
"Lão đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi, tiền này đưa cho ngươi là tiền bí phương cất rượu của lão đệ thôi. Ta đưa trước cho ngươi!"
"Bớt dùng bài này đi! Lúc trước bảo ngươi trả tiền trước, ngươi kéo rồi lại kéo với lão tử, nhất định phải chờ đủ một năm mới cho. Bây giờ chưa tới kỳ hạn một năm, ngươi đột nhiên đưa ra hai mươi triệu kim tệ. Đã thương lượng là mười triệu kim tệ, bây giờ chủ động nâng lên thành hai mươi triệu kim tệ, ngươi không cảm thấy ngươi hào phóng đến độ bi3n thái hay sao? Muốn lừa ta cũng phải dùng đầu óc một chút có được không, lão tử không phải trẻ con ba tuổi!"
"Thì là tiền hai năm, ta đưa trước cho lão đệ tiền hai năm."
Ngưu Hữu Đạo đang lôi lôi kéo kéo chợt cứng đờ, ngạc nhiên nói:
"Thực sự là tiền cất rượu hai năm?"
Hắn cũng hơi tỉnh táo lại một chút. Cho dù hắn nhận tiền của đối phương thì đã thế nào? Mình chẳng nói gì, cũng không thừa nhận điều gì. Vừa nãy hắn mất bình tĩnh quả thực là bị phán đoán của Ngọc Thương dọa cho phát sợ.
Ngọc Thương than thở:
"Thật mà, ta lừa đệ làm gì? Ta bảo đảm không hỏi chuyện vừa rồi nữa. Coi như ta chưa nói, được chưa?"
Ngưu Hữu Đạo đẩy tay ông ta ra, giật lại hai tấm kim phiếu nhăn nhúm suýt rách vì giằng co. Hắn vuốt vuốt, nghi ngờ nói:
"Nghe nói ngươi vẫn đang mở rộng quy mô sản xuất, ra tay hào phóng như vậy, kiếm lời không ít nha!"
Ngọc Thương chắp tay:
"Đều nhờ phúc của lão đệ."
Ngưu Hữu Đạo: "Bớt dùng trò nay đi, vô sự hiến ân cần, không gian tức đạo, tất có điều cầu cạnh. Muốn gì thì nói thẳng đi."
Ngọc Thương: "Làm sao lại không có việc gì? Lão đệ, ta không nói gì khác, chỉ một điều. Ta đã mang người đi Thánh cảnh của nước Tần đến, đang chờ bên ngoài Tử Kim động. Ta cũng biết một chút về năng lực của lão đệ. Sau đây, ngươi chăm sóc họ giúp ta một chút, nếu có thể tiện tay thì giúp họ một phen."