Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi hãy mời Hồng Nương và Vu Chiếu Hành đến đây một chuyến.”
“Rõ!” Trần Quy Thạc nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành bước đến. Ngưu Hữu Đạo dặn dò Trần Quy Thạc vài câu, bảo người canh chừng bốn phía, không được để người ta tùy ý đến gần hắn.
“Chuyện gì mà thần thần bí bí như thế?” Vu Chiếu Hành hỏi một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo uể oải nằm yên tại chỗ, nói chuyện giống như không được nghiêm túc cho lắm: “Lần này đến Thánh Cảnh, có một số việc ta cũng lười sắp xếp, cũng không muốn sắp xếp. Tóm lại, ai có thể nghĩ đến lại đụng phải loại chuyện xui xẻo này chứ. Lần này, nếu ta không về được, ngươi hãy dẫn bọn họ đến Ma giáo. Nếu ngươi có thể nể giao tình giữa chúng ta, chiếu cố bọn họ tất nhiên là tốt rồi. Tóm lại, hãy cho bọn họ một con đường sống. Ngươi hãy liên lạc với Ma giáo để chuẩn bị cho thật tốt. Bên ngoài có nghi ngờ gì, có thể đẩy hết lên đầu Triệu Hùng Ca.”
Đề tài này khiến lòng người nặng nề, Quản Phương Nghi ảm đạm cúi đầu.
Vu Chiếu Hành thở dài. Điều này cũng có thể hiểu. Nếu hắn không còn ở đây, Tử Kim động sẽ không chứa Mao Lư sơn trang. Không có hắn ở đây, không ai chống đỡ được tình huống trước mắt. Ngạnh kháng lại cũng chỉ xui xẻo mà thôi. Nhưng ngoài miệng, ông ta vẫn trấn an hắn: “Không đến nỗi như ngươi đã nghĩ đâu.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tan đàn xẻ nghé, đạo lý này chắc mọi người cũng hiểu. Sớm có chuẩn bị cũng không phải chuyện xấu. Cứ làm như vậy đi.”
Không như thế thì còn có thể làm thế nào? Không thể so sánh với lúc còn ở sơn trang Mao Lư. Đã đi đến nước này, rất nhiều chuyện đã không còn có thể sắp xếp từ trước nữa. Ngưu Hữu Đạo nằm mơ cũng không ngờ tới việc gia nhập Tử Kim động còn có thể đụng phải chuyện như thế này. Đây chính là được gọi là người tính không bằng trời tính.
Có điều, đối với đa số người mà nói, đó không phải là phiền toái gì. Ví dụ như người bên Thương hệ. Một khi Ngưu Hữu Đạo không về được, dưới tình huống không có xung đột khác, người bên Thương hệ đương nhiên sẽ được Tử Kim động thuận lý thành chương tiếp nhận dưới trướng. Người của Thương hệ cũng sẽ không tự kiếm phiền toái, sẽ không có suy nghĩ muốn cưỡng ép ổn định cục diện, không nhất định phải phát sinh xung đột với Tử Kim động rồi nương nhờ vào hai nhà khác, không cần thiết phải xung đột đẫm máu lại phải gánh chịu nguy hiểm.
Vì lẽ đó, Ngưu Hữu Đạo hi vọng thủ hạ của mình là đám người Quản Phương Nghi rời đi, cụp đuôi lại bỏ đi là được, không nên phiền toái cho người bên Thương hệ.
Nếu người của hắn còn không đi, người bên Thương hệ sẽ gặp khó khăn. Tử Kim động nhất định phải nhân cơ hội này khống chế người bên Thương hệ, bởi vậy sẽ diệt trừ người trong biệt viện Mao Lư. Đến lúc đó, phải bảo người bên Thương hệ đứng bên nào?
Vì lẽ đó, Ngưu Hữu Đạo bảo người của biệt viện Mao Lư rời đi tức là không muốn là khó người của Thương hệ, cũng có thể để cho Tử Kim động không gây khó dễ cho người của biệt viện Mao Lư. Bằng không, người của biệt viện Mao Lư cũng không giữ được thế lực của chính mình, cuối cùng xảy ra xung đột rồi, chẳng ai chiếm được lợi ích.
Lúc trước đi bí cảnh Thiên Đô, Ngưu Hữu Đạo đã sắp xếp để người của Thương hệ không dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của mình, bằng không khi hắn trở về sẽ rất phiền phức. Bây giờ hắn gia nhập Tử Kim động nên đã không cần làm như trong trường hợp kia. Chỉ cần hắn còn sống mà về, tất cả tự nhiên sẽ được hóa giải.
Bây giờ giúp cho Thương hệ ổn định cũng coi như một phần báo đáp của Ngưu Hữu Đạo. Giống như lần trước Thương hệ đã tụ lực đối kháng với ba đại phái để đảm bảo cho hắn, nếu lần này hắn đi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng coi như hắn đã trả lại phần ân tình này cho Thương hệ. Hắn không thích nợ nần bất kỳ ai.
Thứ gì cũng phải nắm chặt trong bàn tay mình, nếu đã không thể nắm lấy, vậy thì để nó thuận theo lòng người, cũng đắc nhân tâm.
Trong khoảng thời gian này, hắn thường nằm ỉu xìu một chỗ, nhưng thực ra luôn luôn nghĩ tới những chuyện kia.
"Nếu ngươi đi rồi, Tử Kim động lại rục rà rục rịch có ý khác thì làm sao?" Quản Phương Nghi hỏi ra sự lo âu trong lòng.
Ngưu Hữu Đạo chậm rì rì nói:
"Ngươi cả nghĩ quá. Lần này ta đại biểu cho Tử Kim động đi tới đó. Dám động đến một cọng lông của ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể kéo Tử Kim động xuống nước. Ta đi Thánh cảnh có nghĩa là quyền quyết định Tử Kim động nằm trên tay ta. Nếu không sợ chết, Tử Kim động có thể thử một chút xem, mà có cho thêm lá gan họ cũng chẳng dám. Cứ làm như ta nói, mọi người sẽ không sao cả. Ta sẽ cảnh cáo bọn họ. Cho dù trong lòng họ có suy nghĩ kia, họ cũng không dám làm bậy."
Ánh mắt hắn dời về phía gương mặt buồn bã ủ rũ của Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo cười:
"Vẻ mặt như đưa đám thế là sao, cứ như ta muốn đi tự sát ấy! Yên tâm, ta không dễ bị giế t chết như vậy. Ta cũng không muốn chết, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để sống sót trở về."
Quản Phương Nghi gượng ép nở nụ cười, nhưng thực sự không cao hứng nổi.
"Ai!"
Vu Chiếu Hành thở dài. Lần này xem như y cảm nhận được tai hại của những người bên này. Vận mệnh của tất cả mọi người đều liên quan đến một mình Ngưu Hữu Đạo. Một khi Ngưu Hữu Đạo gặp chuyện, tất cả đều sẽ hóa thành bọt nước.
Cũng có thể nói ngược lại, đây cũng là điều bất đắc dĩ. Không có một cường giả mạnh mẽ chống đỡ, lòng người khác nhau làm sao có thể ngưng tụ lại một khối, mà chia năm bè bảy mảng lại không cách nào ứng phó được với bão táp mưa sa trong thời loạn lạc này, cũng không thể đi tới ngày hôm nay.
Câu nói "Có lợi thì có hại" đại khái là chỉ những lúc như thế này.
"Đạo gia, Văn Mặc Nhi đến báo, nói chưởng môn ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn đến rồi, đang cầu gặp ngài."
Trần Quy Thạc bước nhanh tới báo. Vừa nãy Ngưu Hữu Đạo đã ra lệnh không cho người khác tới gần. Văn Mặc Nhi đến báo đã bị Trần Quy Thạc cản lại ở bên ngoài.
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười. Ba nhà kia chắc chắn đã sớm biết chuyện hắn phải đi Thánh cảnh. Điều đó không phải bí mật gì. Có lẽ ba nhà kia luôn chờ đợi tin tức từ chỗ hắn, nhưng mãi không chờ được, kỳ hạn lại sắp tới, cho nên không nhịn được mới chạy tới. Hắn có thể tưởng tượng, bên phía Thương Triêu Tông có lẽ cũng vẫn đang chờ đợi tin tức của hắn, mà chờ đợi mãi không được trả lời lại không dám hỏi thêm, sợ hắn suy nghĩ nhiều.
"Cho mời."
Ngưu Hữu Đạo phất phất tay. Trần Quy Thạc theo tiếng rời đi, hắn lại nói với hai người bên cạnh:
"Cứ như vậy đi."
Vu Chiếu Hành đi rồi, Quản Phương Nghi lại không đi, trầm mặc hồi lâu lại hỏi:
"Đạo gia, với thủ đoạn của ngươi mà không thể nghĩ biện pháp từ chối không đi sao? Theo lời Toàn Thái Phong nói, mấy người Lăng Tiêu các đều có thể nghĩ biện pháp lảng tránh. Ta không tin ngươi không có cách nào."
Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi cũng biết chuyện Công Tôn Bố rồi. Ta đã sớm bị Phiêu Miễu các theo dõi chằm chặp. Lần này tên của ta nằm trong danh sách đi Thánh cảnh có phần không hợp lẽ thường. Ta đi thì còn có thể đối mặt, một khi không di, chỉ e sẽ có phiền toái lớn hơn rơi xuống. Đến lúc đó, e rằng không chỉ một mình ta gặp xui xẻo. Hồng nương, chúng ta vẫn chưa có thực lực đối kháng, chỉ có thể ẩn nhẫn, cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh. Lùi một bước mới có cơ hội thấy trời cao biển rộng."
Quản Phương Nghi nói lầm bầm:
"Muốn xui xẻo thì cùng xui xẻo luôn, không cần thiết phải để ngươi một mình đi đối mặt. Lão nương không thèm lĩnh cái tình này."
"Bình thường các ngươi đều bị ta hò hét gọi tới gọi đi. Nếu ta đã hưởng thụ lợi ích mà mọi người dành cho, vậy thì đến lúc gặp chuyện đương nhiên cũng phải do ta gánh chịu."
Ngưu Hữu Đạo cười một lát, chợt vẫy vẫy tay về phía bà ta.
Quản Phương Nghi ngờ vực, có điều vẫn cúi người khom lưng, tay vịn lên thành ghé, đưa tai sát tới miệng hắn.